LUYẾN ÁI BẢO MẪU

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Chu Bân rốt cuộc cũng đồng ý dọn ra ngoài với Trình Vi. Nguyên nhân là vì Trình Vi đã tìm thấy đúng tử huyệt của Chu Bân. Trình Vi cứ một thời gian lại đến khách sạn ở vài ngày, làm cho Chu Bân rất tiếc số tiền phải chi ra cho khách sạn. Mà nếu ở trong ký túc xá, Trình Vi thường xuyên làm trò “Quấy nhiễu tình dục” Chu Bân trước mặt mọi người, khiến hắn vô cùng xấu hổ. Vì vậy khi Trình Vi bàn chuyện dọn ra ngoài ở với hắn, hắn đành phải gật đầu đáp ứng.

Kỳ thực Chu Bân nghĩ như vậy so với việc ra khách sạn ở, chẳng phải là sẽ tiết kiệm hơn sao. Hơn nữa Trình Vi cũng không ở nơi này thường xuyên, khi hắn đi công tác thì Chu Bân lại về ký túc xá ngủ, vì như vậy sẽ vui hơn là ở một mình trong nhà.

Hồng Bảo khi biết dự định của bọn họ thì vô cùng hưng phấn nói muốn đi theo bọn họ dọn ra ngoài ở, nói là hắn muốn đi theo đại mụ của hắn. Trình đại thiếu gia của chúng ta làm sao có thể để Hồng Bảo phá hỏng chuyện tốt của hắn.

“Đến nhà của ta ở thì phải làm việc nhà đó.” Trình Vi nói.

“Việc nhà? Được!” Hồng Bảo vẫn vô cùng hưng phấn, vui vẻ đáp ứng.

“Mỗi ngày đều phải dọn dẹp nhà cửa!”

“A?” Hồng Bảo lộ vẻ mặt khó xử.

“Mỗi ngày ngươi đều phải giặt quần áo của ba người chúng ta.”

“Gì?” Hồng Bảo bắt đầu do dự.

“Một ngày ba bữa ngươi đều phải nấu.”

“Oh No!” Tiểu bằng hữu Hồng Bảo triệt để từ bỏ, hắn quay đầu lại nói với Tiểu Quế Tử của hắn: “Tiểu Quế Tử, Trình Vi khi dễ ta! Ta không thèm ở cùng với hắn nữa, hai chúng ta cũng dọn ra ngoài ở đi.”

Người khôn khéo lại yêu tiền hơn mạng như Lý Quế Bình sao có thể đáp ứng đề nghị này của hắn được: “Tiền nhà đều đóng cho ký túc xá rồi, sao phải tốn tiền dọn ra bên ngoài làm gì.”

“Hạo ca…” Hồng Bảo quay sang đối tượng còn lại trong phòng.

“Ngươi dám dọn ra bên ngoài ở một mình với ta sao?” Lục Hạo khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa cười lạnh một tiếng.

“Ách…”

Vì vậy tiểu bằng hữu Hồng Bảo của chúng ta chỉ có thể thương cảm hề hề mà tự cắn ngón tay, lưu luyến nhìn đại mụ của hắn dọn ra khỏi ký túc xá.

“Mua thêm một bộ bàn ghế đặt trên sân thượng được không?” Chu Bân đứng trước một shop bán đồ nội thất trong trung tâm mua sắm, có một bộ bàn ghế nhỏ màu nâu rất thu hút ánh mắt của hắn.

Trình Vi nhìn theo ánh mắt của Chu Bân: “Ngươi thích nó sao?”

“Ân.” Chu Bân gật đầu.

Trình Vi kéo Chu Bân đến ngồi thử: “Ân, không tồi, rất thoải mái, hơn nữa màu sắc và kiểu dáng rất phù hợp với nhà của chúng ta.”

“Vậy mua bộ này đi!”

“Hảo.” Trình Vi cưng chiều bóp nhẹ mũi của Chu Bân, khiến cho khuôn mặt của Chu Bân đỏ bừng lên.

Hai người phải tốn một tuần mới có thể mua sắm và bày trí hết các thiết bị điện cũng như đồ đạc trong nhà, tất cả mọi thứ đều chọn theo sở thích của Chu Bân, tuy rằng tiền trên cơ bản đều là do Trình Vi trả.

Hôm nay Trình Vi và Chu Bân không đi học mà ở nhà chờ nhân viên đến lắp đặt các thiết bị điện tử. Mất nguyên một ngày, bọn họ mới có thể lấp đầy căn nhà mới vốn đang trống trải của mình.

“Hẳn là không tồi a?” Chu Bân thả người ngồi lên sô pha, hắn vừa quét dọn toàn bộ căn nhà, nên bây giờ quả thật mệt không chịu nổi.

Trình Vi cũng kiểm tra xong việc lắp đặt bếp ga, liền lấy hai chai bia lạnh ra rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Bân.

Hai người ngồi sát vào nhau, vừa uống bia lạnh vừa vui vẻ đánh giá căn nhà vừa hoàn tất việc bố trí đồ đạc.

“Từ nay về sau nơi này là nhà của chúng ta rồi…” Trình Vi hôn nhẹ lên trán của Chu Bân một cái.

Chu Bân quay sang nhìn thẳng vào mắt của Trình Vi rồi mỉm cười với hắn: “Ân.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi