LUYẾN ÁI BẢO MẪU

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Buổi sáng tỉnh dậy, Chu Bân nghe thấy âm thanh nấu nướng trong bếp, hắn liền hoảng hốt, vội vã chạy về phía phòng bếp.

“Mụ mụ!”

Nhưng mà Chu Bân chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, người nọ nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn Chu Bân.

“Vương…” Chu Bân thất vọng cúi đầu: “Thúc thúc.”

Vương Hiểu Thư nhìn thấy ánh mắt của hài tử này, trong lòng cảm thấy có chút đau xót. Hắn thở dài một tiếng, sau đó lại bày ra vẻ mặt tươi cười.

“Bân Bân, đói bụng không?” Bữa sáng ta làm sắp xong rồi, ngươi mau đi đánh răng rửa mặt đi.”

Chu Bân nhẹ nhàng cười rồi xoay người ra khỏi phòng bếp.

Chu Bình vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua hắn ở trong lòng của Vương Hiểu Thư mà phát tiết hết tất cả áp lực bấy lâu này của mình. Thật sự trong suốt khoảng thời gian qua hắn đã quá mệt mỏi rồi, Chu Bình cứ khóc như vậy đến khi kiệt sức mà thiếp đi, chính Vương Hiểu Thư đã đưa hắn vào trong phòng.

“Ăn ngon không?” Vương Hiểu Thư ngồi đối diện với Chu Bân nhìn hắn ăn bữa sáng.

Chu Bân có chút miễn cưỡng ăn thêm một miếng sau đó ừ một tiếng.

Vương Hiểu Thư cũng biết hài tử lúc này không có tâm trạng để ăn uống. Nhưng hắn cho rằng Chu Bân chính là hơi gầy, cần phải nhanh chóng bổ sung thêm nhiều chất dinh dưỡng nữa. Vương Hiểu Thư giám sát Chu Bân ăn xong bữa sáng rồi mới chịu rời khỏi ghế.

Ăn xong bữa sáng, Chu Bân rất tự giác mang bát đũa đi rửa. Khi Vương Hiểu Thư đi vào bếp rồi nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ xinh xinh đó thì trong lòng có cảm giác yêu thương không nói nên lời, thực sự là một hài tử rất hiểu chuyện mà.

“Vương thúc thúc, ba ba ta đâu rồi?”

Chu Bân rửa bát xong đang định đi vào phòng khách xem có ba ba hắn không thì Vương Hiểu Thư ôm hắn lại, đặt hắn ngồi trên đùi mình, giúp hắn lau tay.

“Ba ba ngươi quá mệt mỏi nên còn đang ngủ, chúng ta không nên đánh thức hắn, cứ để cho hắn ngủ thêm một chút đi.” Dứt lời, Vương Hiểu Thư liền hôn nhẹ lên trán của Chu Bân một cái.

Chu Bân gật đầu, sau đó liền dựa vào trong ngực của Vương Hiểu Thư. Chu Bân nghĩ ôm ba ba rất ấm áp, còn vòng tay của Vương thúc thúc lại khiến hắn cảm thấy rất an toàn. Hắn rất thích người bạn này của ba ba, tuy rằng số lần Vương thúc thúc đến nhà hắn chơi không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn đặc biệt thích người này. Có đôi khi Vương thúc thúc cũng hẹn ba ba ra ngoài gặp mặt, nhưng chưa bao giờ quên mua quà, sau đó đưa ba ba mang về cho hắn.

Vương Hiểu Thư biết phụ mẫu của cả Chu Bình lẫn vợ hắn đều đã qua đời, cho nên hắn không muốn li khai hai phụ tử bọn họ lúc này. Cho dù Chu Bình vẫn còn một vài người họ hàng xa, thế nhưng Vương Hiểu Thư vẫn rất lo lắng. Vương Hiểu Thư dự định nghỉ thêm một tuần nữa, tuy rằng hắn cũng biết làm như vậy sẽ khiến công ty bất mãn cao độ, thậm chí có thể bị cách chức, có lẽ còn bị đuổi việc.

Thế nhưng sự khoan dung của công ty đối với Vương Hiểu Thư khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Mãi cho đến khi Vương Hiểu Thư tham dự lễ tang vợ của Chu Bình và nghỉ thêm một tuần nữa để chăm sóc phụ tử bọn họ, trước sau tổng cộng nghỉ gần một tháng, nhưng mà công ty không những không cách chức hắn, thậm chí còn để hắn tiếp tục thực hiện dự án mới còn đang dang dở lúc trước. Đối với động thái này của công ty, Vương Hiểu Thư cũng không cảm kích, mà ngược lại hắn còn cảm thấy mất hứng. Bởi lẽ hắn biết bản thân có được tất cả những hậu đãi này đều là vì một người. Mà cách làm của người này lại khiến Vương Hiểu Thư trở thành đối tượng chỉ trích của mọi người trong công ty. Lúc đầu người vứt bỏ công việc khẩn cấp để lo việc riêng là hắn, mà hiện tại hắn trở lại làm việc thì lại muốn hắn đi tiếp nhận thành quả lao động của mọi người, bảo hắn làm sao có thể tránh được việc trở thành đối tượng khinh bỉ của mọi người đây.

“Bryan!” Vương Hiểu Thư nổi giận đùng đùng đi vào phòng làm việc của tổng tài, nhìn vào người đang ngồi trước bàn làm việc: “Vì sao lại muốn ta tiếp nhận công tác của David?”

Bryan thấy người tới là Vương Hiểu Thư, liền vui vẻ đứng lên đi trước mặt hắn, đang muốn nắm lấy tay của hắn thì lại bị đối phương né tránh.

“Trả lời vấn đề của ta.” Vương Hiểu Thư lạnh lùng nói.

Bryan nhíu mày: “Hạng mục kia vốn là giao cho ngươi, hiện nay ngươi đã quay lại làm việc, tiếp nhận một lần nữa thì có gì sai chứ?”

“Có cái gì sai?” Vương Hiểu Thư lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ta thản nhiên cướp đoạt công sức lao động của người khác hay sao?”

“Genny, vì sao ngươi lại tức giận như vậy? Hạng mục này có ảnh hưởng rất lớn đối với tiền đồ của ngươi sau này, đây là ta muốn tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

“Ta biết hạng mục này rất quan trọng với ta, nhưng khi xin phép nghỉ để lo việc cá nhân lúc trước, ta cũng đã hoàn toàn rời bỏ hạng mục này. Cho nên, thỉnh ngươi không nên có động thái mờ ám gì khác nữa, đừng làm cho ta ngày càng chán ghét những việc ngươi làm. Quan trọng nhất là… không nên làm cho đồng nghiệp của ta cũng chán ghét ta!” Vương Hiểu Thư biết rõ tình cảm của Bryan đối với mình, nên cũng muốn nhân cơ hội này để cho hắn một câu trả lời.

“Vì sao ngươi không bao giờ chịu tiếp nhận ý tốt của ta?” Bryan có điểm tức giận, hắn nghĩ mình đối với Vương Hiểu Thư đã quá tốt rồi, tại sao người này lại không chịu tiếp nhận.

“Hãy hỏi lại bản thân ngươi một chút. Ý đồ của ngươi là gì, mỗi lần ngươi đều dùng thủ đoạn hy sinh người khác để mang lại lợi ích cho ta? Vô hình chung ngươi đã tạo ra cho ta không ít kẻ thù ngươi biết không?” Vương Hiểu Thư khoanh tay trước ngực, lắc đầu: “Bryan, chân chính thích một người, thực sự muốn tốt cho đối phương, thì sẽ không làm như vậy.”

“Đừng nói ngu ngốc như vậy, những việc ta làm có việc gì không mang lại lợi ích cho ngươi chưa? Chỉ cần…”

“Được rồi, chúng ta kết thúc chuyện này đi, nói chung hạng mục BNN kia hay giao lại cho David đi, nếu không ta sẽ từ chức.”

“Genny…”

“Ta quay lại làm việc, ngày mai ta ở nhà hay đi làm hoàn toàn là do quyết định của ngươi.” Dứt lời Vương Hiểu Thư liền dứt khoát xoay người ra khỏi văn phòng của tổng tài.

Trước đây, khi vừa tốt nghiệp đại học, Vương Hiểu Thư cảm thấy rất hưng phấn khi được đi làm tại công ty nằm trong “Top 100 Công ty lớn nhất thế giới” này. Hắn có thể tiếp thu được rất nhiều các kinh nghiệm thực tiễn quý báu. Nhưng chỉ có một điều duy nhất gây phiền toái cho hắn đó là đại lão bản ở đây, Bryan. Việc phải đối mặt với loại “hảo ý” này của Bryan luôn khiến hắn đau đầu không ngớt.

“Bân Bân, tối nay ngươi với ba ba ăn cái gì rồi?” Vương Hiểu Thư hiện nay hầu như mỗi ngày đều gọi điện thoại đến Chu gia, ít nhất là một lần.

“Mỳ nước.”

“Mỳ nước?” Kỳ thực cái này Vương Hiểu Thư cũng đoán trước được rồi.

“Ba ba nấu, tất cả đều biến thành màu đen, ta không dám ăn a.”

Vương Hiểu Thư gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Chu Bình chiến đấu hăng hái tại trù phòng ra sao, nhịn không được mà bật cười khẽ một tiếng.

“Vậy sao ngươi không gọi đồ ăn ở ngoài để họ mang đến?”

“Kỳ thực mỳ nước ăn cũng khá a!”

Giọng nói non nớt của Chu Bân khiến Vương Hiểu Thư rất muốn ôm tiểu hài tử này một cái.

“Thế nhưng Bân Bân đang tuổi lớn, không thể cứ ăn mỳ mãi, không đủ dinh dưỡng biết chưa?”

“Nga, ba ba cũng nói như vậy, cho nên hắn mới không chịu để ý đến khuyến cáo của ta, vẫn cố đi xào rau. Vương thúc thúc, ta nói cho ngươi nghe một bí mật, ba ba bảo đừng để ngươi biết.” Chu Bân hạ giọng thì thầm, dùng bàn tay bé xíu của hắn để che bớt ống nghe rồi mới nói.

“Bí mật gì a?” Vương Hiểu Thư hiếu kỳ hỏi thăm.

“Ba ba nghe nói cho thêm một chút rượu vào hải sản ăn sẽ ngon hơn, kết quả thiếu chút nữa đã đốt cháy bếp a.”

Vương Hiểu Thư nghe xong thì dở khóc dở cười không biết nói gì, quả thật Chu Bình hoàn toàn không có khả năng tự chiếu cố hài tử, chỉ cần hai phụ tử bọn họ có thể tự đảm bảo an toàn của cá nhân là đã tốt lắm rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi