LY NHÂN TÂM THƯỢNG THU - HÀNH CHI

7.

Hẳn là do ta nhìn quá mức trắng trợn, hắn quay đầu, nhìn lại đây.

Có chút ngạc nhiên, nhưng hắn lại gật đầu với ta.

Hoặc là nói gật đầu về phía ta đang đứng. Bên này nhóm nữ lang bất chợt hưng phấn, trái cây càng lúc càng được ném ra vồ vập, mạnh bạo hơn trước.

Ta dựa vào khung cửa, xắn lại tay áo, mũ che cũng không thèm mang.

Nữ lang thế gia có người nào muốn phải đi buôn bán?

Hiện giờ ta muốn sống một cuộc sống của riêng mình, đã không còn cần thiết phải giấu diếm hay che đậy nữa.

Hắn lừa ta, cũng giúp ta, như thế hai chuyện coi như là bù trừ nhau đi!

Ta nhìn về phía hắn nhướng mày cười.

Hắn đã cưỡi ngựa rời đi, để lại một bóng lưng thẳng tắp.

Thượng tị cứ như vậy ồn ào trôi qua, mất ba tháng ta mới nhận được một phong thư từ a mẫu.

Đại ý là muốn ta bất luận thế nào cũng phải bảo vệ mối hôn sự này, trước mắt cũng không có mối nào tốt như mối này cả.

Theo thư được mang đến còn có ít tiền bạc, không nhiều lắm, nhưng là tâm ý của bà.

Như thế ta càng có thể yên tâm thoải mái ở lại huyện này.

Đầu tháng tư người của Bùi gia tìm đến, là a tẩu của Bùi Tiềm.

Nói năng uyển chuyển, vừa vặn muốn nói cho ta hiểu, nữ tử thế gia, không nên xuất đầu lộ diện kinh doanh, hạ mình đi buôn bán.

Ta không còn hi vọng có thể gả cho Bùi Tiềm, lúc nói chuyện lại chẳng thể êm tai.

“Nếu các ngươi có thể thuyết phục Bùi Tiềm lấy ta, ta sẽ không cần làm việc này để kiếm sống!"

Nàng nhìn ta, lắc đầu rời đi, vòng eo thật thon nha!

Có một buổi trưa Bùi Tiềm tự mình tìm đến, chỉ có một mình hắn.

Hắn không hề đề cập một chữ nào về việc mình mạo danh Viên Thận, ta cũng làm như không có chuyện gì.

Lần này hắn tới cửa tiệm, cửa tiệm có nước đường, ta rót cho hắn một ly.

Hắn đi dạo xung quanh, đánh giá cửa hàng một lượt, rồi vào trong phòng uống một chút nước đường.

“Buôn bán ổn chứ?” Hắn hỏi.

“Cũng được.”

“Hôm nay a tẩu của ta đã nói gì?”

Ta kể lại cho hắn đoạn đối thoại giữa ta và a tẩu hắn, hắn hơi cúi đầu lắng nghe, lưng vẫn thẳng tắp.

Có ánh sáng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu lên sườn mặt của hắn. Lúc này ta mới nhận thức được thế nào là người đứng đầu bảng Hà Đông.

Cúi mũi này thật là đẹp mắt nha! Lông mi lại còn dài nữa.

Người khác sẽ thoa phấn lên mặt, mặt của hắn lại sạch sẽ lưu loát.

Đây xác thực chính là lang quân do thế gia đại tộc bồi dưỡng, kiêu ngạo xa cách, phong thái bất phàm.

8.

“Ta đang không hiểu lúc tới hỏi thăm, vì sao a tẩu lại phớt lờ ta, thì ra là như vậy.”

“Lang quân, ngươi có người mình thích không?”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hàng lông mi dài run rẩy, xem ra hẳn là có rồi đi?

“Từng có, chỉ là hiện giờ không có.”

“Đúng vậy! Càng có được nhiều, chuyện thân bất do kỷ lại càng nhiều. Lang quân nếu tạm thời không có ý định lấy vợ, có thể từ từ hẵng từ hôn được không? Cho… cho ta thêm chút thời gian được không?”

“Được!”

Hắn cũng không hỏi rõ nguyên do, cứ như vậy mà đồng ý với ta.

Ta cũng từng gặp qua rất nhiều lang quân, nhưng người như hắn cũng là lần đầu tiên thấy.

Lại qua mấy ngày, hắn sai Chúc Đào đến, hắn viết cho ta một tấm biển hiệu mới, lại vẽ một bức tranh thủy mặc, trên bức tranh còn có con dấu của hắn.

Hắn là một lang quân như vậy đó!

Ta đổi biển hiệu trên cửa, lại đem bức tranh thủy mặc để ở nơi dễ thấy, cửa tiệm làm ăn càng ngày càng phát đạt ngoài dự đoán của ta.

Lúc rảnh rỗi ta liền ngắm bức tranh kia, ý cảnh cao xa*, kỹ xảo điêu luyện, người đứng đầu bảng Hà Đông, nhưng cũng không chỉ là ở vẻ bề ngoài nha!

*quan niệm về nghệ thuật rất cao

Ta không biết nên dùng quà gì để báo đáp liền hỏi Chúc Đào, hắn thích đồ ngọt.

Hắn như vậy lại thích đồ ngọt? So với bộ dáng nghiêm túc và trang nghiêm của hắn quả thật không hề có chút tương xứng nào!

Ta đích thân xuống bếp làm vài món điểm tâm, sai A Đào đem tặng.

Không biết là ai tung tin đồn, ta là thê tử mà Bùi Tiềm muốn lấy nhưng lại chưa có ý định thú về.

Điểm chính là còn có rất nhiều nữ lang đến quan sát ta, đều là đánh giá một cách trắng trợn.

Có là cái gì đâu? Thích nhìn thì nhìn đi!

Chỉ cần đừng đến trêu tức ta là được.

Các nàng đều tìm đại một lý do để đến, chẳng hạn như mua bút, mua giấy hay mấy thứ lặt vặt linh tinh, cũng coi như là chiếu cố việc làm ăn của ta, như vậy quả thực rất tốt.

Chỉ là có một ngày Viên Thận “thật” tìm tới, là đuổi theo một nữ lang mà tới.

Hắn đuổi theo nữ nương ở phía sau, vốn là y phục mở phanh ra, phỏng chừng là chạy quá nhanh nên bên bả vai đều lộ hết ra ngoài.

Nữ lang kia sinh ra rực rỡ gấm hoa, mang vẻ sáng lóa tươi đẹp.

Tuổi tác của nàng cũng không kém ta là bao, khuôn mặt trái xoan, hai má hồng hào, môi dày hồng nhuận, một đôi mắt phượng, không cao không thấp, thân thể cân đối, một thân hồng y, thật sự xinh đẹp đến không tưởng.

Ta không có gì nhiều để chiêu đãi, chỉ có một bát nước đường và điểm tâm ta tự làm.

Có thể là bởi vì chuyện hắn cùng Bùi Tiềm lừa gạt ta, nên Viên Thận có chút xấu hổ, ta đối với Bùi Tiềm như thế nào cũng đối với hắn như vậy, giả vờ như không biết.

“Ngươi là Thôi gia Ngũ nương, Thôi Kha Ảnh?”

Nàng nhìn chén nước đường trên bàn rồi cau mày, có lẽ là cảm thấy chán ghét.

Dáng ngồi của nàng nhìn rất đẹp, toát lên vẻ đoan trang nhưng cũng có chút lười biếng khó hiểu.

Tiểu mỹ nhân dù ngồi hay nằm cũng đều đẹp như tranh vẽ nha!

“Đúng vậy, ta là Thôi Kha Ảnh.”

Ta mỉm cười trả lời nàng.

“Anh Anh, ngươi nói chỉ đến lén nhìn một cái rồi đi, hiện giờ nhìn cũng nhìn rồi, có thể rời đi chưa?”

Viên Thận uống một hơi cạn sạch chén nước đường, không đợi ta rót thêm đã tự mình rót thêm một chén nữa.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn là vội đuổi theo người ta rồi.

9.

“Ngươi là một nữ lang thế gia lại đi xuất đầu lộ diện*, vả lại hiện giờ Nhị lang vẫn chưa cùng ngươi từ hôn, một mình ngươi mất mặt thì cũng thôi đi! Hiện giờ còn dính líu tới cả mặt mũi của Nhị lang nữa.”

*xuất đầu lộ diện, xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện

“Đoán chừng người giáo dưỡng ngươi cũng như vậy sao? Dù sao cũng chỉ là chi thứ của Thôi gia, chiếm lấy hào quang của a phụ ngươi mới có chút danh tiếng. Sợ là ngươi còn không biết, Bùi gia thú ngươi chính là bởi vì nhánh bên của Thôi gia không có nữ nương nào tuổi tác phù hợp, bằng không chuyện tốt như vậy tuyệt đối không tới lượt ngươi.”

Thanh âm của nàng không trong trẻo như những nữ nương khác, hơi trầm thấp, mê hoặc lòng người, cũng rất êm tai.

Chỉ là những lời nói ra lại không có chừng mực, chẳng hề xuôi tai chút nào.

Ta đã nhẫn nhịn nhiều năm, hiện giờ được tự mình làm chủ, vì sao còn phải nhịn?

“Anh Anh không được nói bậy!” Viên Thận nhíu mày quát lớn.

“Hôm nay ngươi đến tìm ta, gia môn cũng không báo trước, mở miệng ra là trách cứ, có thể thấy giáo dưỡng của ngươi cũng vô cùng tầm thường. Ta muốn làm cái gì, làm thế nào, Bùi gia cũng chưa từng ý kiến thì ngươi lấy thân phận gì để nói?”

Ta ung dung hỏi nàng.

“Xin Ngũ nương đừng trách, Anh Anh là Lục nương nhà ta, là con út trong nhà, thuở nhỏ lại được nuông chiều, cùng Nhị lang và ta cùng nhau lớn lên…”

“Nuông chiều như thế nào là chuyện của nhà ngươi, đến đây tìm ta còn muốn ta nuông chiều hay sao?”

Ta cắt ngang lời nói của Viên Thận, giọng điệu của hắn không hề mang ý xin lỗi, chẳng qua là ngụy biện thay cho nữ nương nhà hắn.

Nhất thời Viên Thận cứng miệng, thoạt nhìn có chút khó chịu.

“Ngươi có điểm nào tốt? Ngươi có thể làm được điều gì mà một nữ lang thế gia có thể làm được?” Viên Anh chắc hẳn là rất tức giận, hai má đều ửng đỏ cả lên.

“Nhà ta có rất nhiều tỷ muội, trong nhà lại nghèo khó. Khi còn bé muốn ăn đủ no, phải dựa vào việc tranh giành. Ta cái gì cũng không làm được, chỉ có một điều, sức lực ta vô cùng mạnh, một cái tát cũng đủ để khiến người khác sưng phù mặt mày mười ngày nửa tháng. Lục nương có muốn thử không?”

Đây cũng không phải lời nói dối, khí lực của ta so với người khác quả thật rất lớn.

Viên Anh há hốc mồm, lộ ra dáng vẻ không thể tin nổi.

Dù thế nào hẳn là nàng cũng không nghĩ tới việc ta sẽ nói như vậy đi?

Hừ!

Trước tiên hãy để ta trở thành người mà ta luôn mong muốn trở thành đi!

“Ngũ nương không cần phải dọa nàng!”

“Ta cũng không phải dọa nàng, đến cửa hàng của ta để mua đồ tất nhiên là ta cực kỳ hoan nghênh, nếu chỉ vì muốn đến xỏ xiên ta, khinh bỉ ta, ngươi nghĩ xem ta có chịu nổi không? Ta cùng Bùi Tiềm như thế nào, đó là chuyện của gia tộc Bùi thị và Thôi thị, không phiền tới người bên ngoài phán xét.”

Viên Thận nhìn ta, lại nhìn muội muội hắn, mở miệng nói “Đã mạo phạm rồi”.

Lần này còn nhìn ra vài phần thật lòng xin lỗi, ta liền không so đo với bọn họ nữa.

Vài ngày sau, trong huyện dần có lời đồn đãi, con gái Thôi thị không chỉ là thương nhân thấp hèn, mà còn hung dữ không hiểu lễ nghĩa.

A Đào bĩu môi, nói không bằng đóng cửa hàng, tính toán chờ lập gia đình, nếu cứ tiếp tục như vậy, Bùi gia nhất định sẽ hủy hôn.

Ta cười xoa đầu nàng, nếu mọi chuyện đều phải phụ thuộc vào người khác, cả đời này chỉ có thể sống dựa dẫm.

Muốn sống tốt thì phải nhìn mặt người khác, ta không muốn phải sống như vậy.

Người ngoài muốn nói thế nào cũng được, miễn là không cản trở việc kiếm tiền của ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi