21.
Cứ như vậy mặt dày mày dạn* sống qua ngày, chúng ta còn phải tiếp tục kiên trì, còn phải sống cho thật tốt, chỉ để một ngày nào đó có thể dẫm nát mọi thứ dưới chân, để mọi thứ được theo ý mình.
*nguyên văn “死皮赖脸” - “Tử bì lại kiểm” là một câu thành ngữ của Trung Quốc chỉ sự mặt dày, vô liêm sỉ
Nghe xem, đây là một chuyện vô cùng khó khăn! Nhưng ta vẫn muốn thử.
Đầu tháng hai, nghe Viên Anh nói Bùi Tiềm cùng Viên Thận đã trở lại, Bùi Tiềm bị thương ở chân, tạm thời đi lại khó khăn.
Người mà Bùi gia phái đi Bác Lăng cũng đã trở lại, mang theo một phong thư từ a mẫu.
Nàng đã đáp ứng Bùi gia từ hôn, Nhị ca ta muốn thú thê, Bùi gia nói không cần trả lại sính lễ, lại cho nàng thêm một trăm vàng.
Đợi đến khi Nhị ca thành thân, trong nhà sẽ dời đến Tây Kinh.
Bác Lăng đã đại loạn, không thể lưu lại lâu hơn, về phần ngày nào dời đi, nàng cũng chưa thể nói trước.
Nàng nói hiện giờ trong nhà không có ai tiện đón ta trở về. Nàng đã nói chuyện cùng Bùi gia, nếu có cơ hội, sẽ nhờ Bùi gia sai người đưa ta tới Tây Kinh, đến lúc đó sẽ lại tìm giúp ta một mối hôn sự tốt.
Ta không trách a mẫu, đương nhiên ta cũng sẽ không bao giờ nghe theo lời nàng nữa.
Ta không biết mối hôn sự tốt trong lời nàng tốt đẹp đến mức nào, chỉ là ta đã có được điều tốt nhất mà mình từng có, lại buộc lòng đánh mất nó.
Gần đây ta ngủ không ngon giấc, hốc mắt càng ngày càng thâm.
Mỗi lần đến Viên Anh đều mang đủ loại đồ ăn ngon, coi ta như người sắp
ch.et đói đến nơi.
Chỉ là ta không ngủ được, lí do không thể ngủ được có rất nhiều, chỉ là không thể nói cho người khác biết!
Viên Anh chê cười ta, nói ta có mắt như mù, một lang quân như Bùi Tiềm không thể xem thường, mối hôn sự nói bỏ liền bỏ như vậy. Nếu là nàng, nhất quyết sẽ không chùn bước, ít nhất phải chờ Bùi Tiềm quay trở lại, xem ý của hắn thế nào.
Điểm ấy ta không bằng nàng, ta không dám chờ. Nếu là từ chính miệng Bùi Tiềm nói ra lời từ hôn, ta làm sao có thể chịu nổi đây?
Không bằng cứ để như vậy, nếu sau này gặp lại, còn có thể vờ như không có chuyện gì mà nói với nhau một câu “Đã lâu không gặp, ngươi khỏe chứ?”
Viên Anh muốn tổ chức tiệc xuân, An Ấp đã lâu không mở tiệc chiêu đãi như vậy.
Dường như mùa xuân thực sự đến chỉ sau một đêm. Nhóm nữ lang diện đủ loại quần áo nhẹ nhàng, xông loại hương mà mình thích nhất, còn cài trâm cài đầu đẹp nhất.
Sóng mắt đong đưa hiện lên một khung cảnh lãng mạn, thực sự rung động lòng người.
Mặc dù người nhìn là ta, cũng phải nhìn tới ngây người.
Nghe Viên Anh nói, nữ lang được Bùi Tiềm và Viên Thận cứu cũng muốn tới, chỉ là a mẫu nàng không đồng ý, nói nàng đã mất đi tr.inh tiết, nếu muốn vào Viên gia, làm một Tiểu Nương đã là tốt lắm rồi.
Nàng gật đầu đáp ứng, đã đáp ứng làm Tiểu Nương, những nơi như vậy nàng liền không có tư cách tham gia.
Nàng sai ở chỗ nào? Chẳng qua vừa lúc gặp phải loạn thế, không thể kiểm soát được vận mệnh của chính mình mà thôi!
Lòng ta bỗng nhiên nổi lên cảm giác xót xa vô cùng, cho chính ta, cho nàng, cho rất nhiều nữ lang vùng vẫy trong thời loạn thế.
Rốt cuộc phải dùng bao nhiêu sức lực, mới không bị người khác tùy ý chi phối vận mệnh đây?
Viên Anh là chủ tiệc, nàng phải đi xã giao với nhiều người. Lúc Viên Thận tới tìm ta, ta đang đứng ngẩn người dưới mái nhà.
Sắc mặt hắn cũng không tốt, cổ áo vốn luôn phanh ra giờ đã được thắt kín kẽ.
Hắn gặp người khác vẫn luôn thích cười, hôm nay lại phá lệ nghiêm túc.
Hắn bảo ta đi theo hắn, ta đi theo hắn xuyên qua hành lang uốn khúc thật dài.
Gió thổi tung tóc ta, cũng thổi tan nỗi lòng.
“Ngươi dẫn ta đi gặp hắn sao?”
Ta kìm lại, cuối cùng vẫn hỏi ra câu hỏi.
Viên Thận quay đầu lại nhìn ta, mặt mày thâm sâu.
“Đúng vậy, hắn bị thương ở chân, đi đường không tiện, nghe nói hôm nay Viên Anh muốn tổ chức tiệc xuân, hắn sai người đưa hắn tới.”
“Ta chỉ đứng từ xa liếc hắn một cái thôi!”
“Vì sao? Không còn hôn ước, cũng không thể gặp mặt một lần sao?”
Ta nghĩ tới ngày đầu tháng giêng ấy, tay hắn nâng lên lại thu về, ta hiểu hắn, mọi chuyện chỉ nên như vậy mà thôi!
“Có khi chính là như vậy, tốt hơn là không gặp mặt. Các ngươi là bạn thân, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ngươi hiểu rõ tâm tư của hắn hơn ai hết, cần gì phải khiến hắn khó xử? Tương lai Bùi thị ra sao, tất nhiên trong lòng hắn đã có tính toán. Nếu trong tính toán của hắn và việc thú ta không có mâu thuẫn, đương nhiên Bùi gia sẽ không đến từ hôn. Một khi đã từ hôn, đương nhiên là vì không còn lựa chọn nào khác. Viên Thận, ta cùng hắn không giống nhau, hắn phải mang trên lưng quá nhiều thứ.”
Tiếc nuối vốn dĩ là tiếc nuối, cuối cùng là vì không thể.
“Ngũ nương, quá hiểu chuyện cũng là bệnh.”
Viên Thận nhếch miệng, là dáng vẻ muốn cười.
Hắn không đành lòng thấy ta chật vật, muốn trêu chọc ta, tâm ý này ta nhận.
“Ngươi đi đi! Hắn ở ngay trong viện.”
Hắn chỉ khoảng sân cách đó không xa, cửa sân rộng rãi, đứng ở cửa có thế nhìn thấy toàn bộ mọi thứ bên trong.
Hắn nghiêng người ngồi, trong tay đang cầm thứ gì đó, cúi đầu nhíu mày nhìn.
Ta cùng hắn chính là như vậy, chúng ta bị ngăn cách bởi môt cánh cửa vĩnh viễn không thể vượt qua.
Có vẻ gầy hơn, sống mũi dường như thẳng hơn, thân thể càng trở nên cường tráng, toát lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắn dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn qua, ta dịch sang một bên, trốn sau cánh cửa.
Từng chuyện trong quá khứ hiện lên trong tâm trí, thực ra lại chẳng là gì cả.
Cuối cùng chính là hắn khi ta đói khát mà lấy ra một chút thức ăn, để ta nằm trong xe ngựa của hắn ở nơi hoang vu ngoại thành không chút do dự, còn bẻ một bông hoa tặng ta.
Một năm ngắn ngủn, mặc dù cái gì hắn cũng không nói, lại che chở ta một đường.
Ta đều hiểu, hoặc là chúng ta đều hiểu, chỉ là không thể giả vờ như không hiểu.
Bùi Tiềm, ngươi đã từng nghe qua câu khuynh cái như cố* chưa?
*Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố (白首如新,倾盖如故): Biết lâu mà như mới quen, vừa gặp như đã quen từ lâu. Ý nói bạn bè mà không hiểu nhau thì dù có quen đến bạc đầu vẫn như mới gặp nhau. Có những người vừa gặp lần đầu mà giống như bạn cũ lâu năm thân thiết.
Từ đó về sau là hoa cúc đình viện, thanh phong dạ vũ*, từ đó không còn công tử nữa.
*vườn hoa cúc thơm tỏa, ngoài sân gió mát, đêm mưa rả rích
Duy nguyện quân an*, dù không gặp mặt cũng là lẽ thường tình.
*chỉ nguyện người bình an
Không đợi Lưu Ngọc đánh tới, An Ấp đã tự mình hỗn loạn.
Từ đó, ta chưa từng gặp lại Bùi Tiềm. Cửa tiệm vẫn mở như cũ, việc buôn bán ngày càng lụn bại.
Có tiền sẽ
ch.et, buôn bán như vậy đương nhiên là không thể sinh ra tiền.
Ta muốn đến đất Thục.
Tới tháng tám, ta thu dọn bọc hành lý, phó thác A Đào cho Viên Anh, chỉ nói có người quay về Bác Lăng, mang theo ta trở về gặp a mẫu, xong chuyện liền quay về.
Viên Anh mấy lần hỏi ta có nhất thiết phải về hay không, ta nói đương nhiên ta phải về. Ta đã cùng Bùi Tiềm từ hôn, Thôi thị cũng suy tàn, ít nhất ở An Ấp ta còn có gian cửa tiệm, chung quy xuất giá sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nàng lại dặn dò rất nhiều, tóm lại chính là bảo ta đi đường cẩn thận, thế đạo đại loạn, ra ngoài cũng không dễ dàng.
Ta cũng không quá lo cho bản thân, ta lo các nàng, nếu An Ấp cũng trở nên loạn lạc, có người nào có thể bảo hộ được thành An Ấp hay không?
“Ngươi nói với Thất ca ngươi, nói hắn hãy một mực đi theo Bùi Tiềm. Trừ phi có việc gì thì đừng ra khỏi cửa, trong nhà phải dự trữ lương thực, đồng thời yêu cầu hộ vệ trong nhà luôn phải cảnh giác. Viên Anh, nếu… nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, gọi người bảo hộ các ngươi đến nhà của ta đi, A Đào sẽ biết phải xử lý thế nào.”
“Được, ta nghe lời ngươi, trở về sẽ nói với Thất ca, ngươi nhất định phải bình an trở về, phải trở về nhanh một chút, ta chờ ngươi.” Nàng nắm lấy tay ta không rời, nói xong nước mắt rưng rưng liền rơi xuống.
Lần đầu gặp gỡ chúng ta đều không thích nhau, hoặc là châm trọc hoặc là đối chọi gay gắt.
Nhưng hôm nay, ta có chút không nỡ rời xa nàng.
“Viên Anh, ngươi phải sống thật tốt, ta sẽ sớm quay trở về.”
Cuối cùng nàng cũng bước từng bước cẩn thận rời đi. Ta mang theo bọc đồ, cưỡi ngựa, đi theo phía sau một đội xe ngựa.
Tuổi tác đã lớn, đóng giả một thiếu niên, không biết còn giống không nữa.
22.
Ngoài thành lưu dân tụ tập lại, áo quần rách rưới, nhưng trời đã rét lạnh nha!
Ta không chớp mắt nhìn đứa trẻ kia, người gầy gò chỉ còn da bọc xương, ta nhắm mắt lại cũng không đành lòng nhìn nữa.
Có đôi lúc, sinh ra trong thế gian đầy tội ác này cũng là một cái tội!
Ta muốn quản, nhưng chính mình lại không có năng lực để quản.
Ta đi theo đoàn xe, chậm rãi đi về phía trước, bọn họ chỉ ngơ ngác nhìn, cũng không lại gần.
Ta muốn cho bọn hắn chút gì để ăn, chỉ là nếu ta lấy ra, có thể phân phát được cho mấy người?
Có lẽ người cầm thức ăn sẽ lập tức bị người khác giẫm đạp hoặc thậm chí bị đánh
ch.et trong lúc tranh giành, hoặc người
ch.et còn có thể là ta.
Thế sự tàn khốc như vậy, nhưng ta vẫn phải tiếp tục tồn tại trong hoàn cảnh tàn khốc, không có lòng bao dung này.
Có ngựa đi tới, người trên ngựa tựa như ngày xưa cũ, lại có chút khác xưa.
Thời tiết không được tốt, trên bầu trời bao phủ một tầng mây âm u, ven đường là một đám lưu dân không rõ sống
ch.et.Chúng ta cứ như vậy nhìn nhau ở khoảng cách xa.
Hắn nhìn thấy ta từ xa, chậm rãi cưỡi ngựa mà đến, vẫn là dáng vẻ dạo phố ngày ấy, người cưỡi ngựa mang vẻ chỉn chu, nghiêm trang, khác hẳn so với người khác.
“Ngươi thực sự muốn quay về Bác Lăng sao?”
“Đúng vậy, ta phải nhanh chóng về thăm a mẫu, Nhị huynh ta sắp thú thê.”
Ta nhìn hắn, quả quyết gật đầu.
Nếu biết ta muốn đến nước Thục, hắn hẳn là rất lo lắng phải không? Ta không muốn khiến hắn phải lo nghĩ. Trong lòng hắn có tham vọng, hắn phải tiếp tục đấu tranh trong thế giới của riêng hắn.
Có quá nhiều vướng bận, chính là gánh nặng.
“Thôi Kha Ảnh…” Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng gọi tên ta.
“Ừ!”
Ta nhẹ giọng trả lời hắn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta sẽ cho người đi cùng ngươi!”
“Ta một thân một mình, không có lương thực, không lụa là gấm vóc, có ai có thể đến
gi.et ta chứ? Nhưng An Ấp lại khác, có người ở bên cạnh ngươi sẽ càng hữu dụng hơn.”
“Ta thật sự không sao, sẽ sớm trở về thôi.”
Về phần sớm đến mức nào, ta cũng không biết.
“Vì sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy? Nó luôn khiến ta không đành lòng.”
Thanh âm của hắn rất trầm, gió thổi tung góc áo trắng như tuyết của hắn, đuôi tóc đen nhánh tung bay.
“Trời sắp mưa, ngươi quay về đi! Ta phải đi rồi!”
Ta đánh ngựa quay người, vó ngựa hất tung tro bụi, ta cũng chẳng hề tiêu sái.
Hà xứ hợp thành, ly nhân tâm thượng thu.*
*Nơi nào kết hợp tình sầu, người đi xa vắng lòng đau muôn chiều.
Vạn vật chúng sinh đều tầm thường, chỉ cần một ngày đủ ba bữa cơm là được.
Gió thu khơi dậy nỗi lo sợ, cả đời chỉ cần tìm thấy một người.
Hắn có thể tới tiễn ta một hồi, đã không tính là cô phụ quãng thời gian gặp gỡ giữa ta và hắn.
Ta nhớ có một ngày hắn say rượu, lúc hắn say rượu cũng giống với người khác, ngoại trừ hai mắt mờ sương, khác với ngày thường.
“Một ngày nào đó, ta sẽ nắn lại núi sông này, từ đó về sau sẽ không còn cảnh vợ con chia cắt, cùng không còn phân biệt kẻ giàu người hèn. Có thể đứng trên triều đường, đều phải dùng năng lực của mình mưu cầu hạnh phúc và lợi ích cho dân chúng.”
Hắn có chí lớn, chỉ nói chuyện nữ nhân tình trường, mới là làm nhục hắn.
Nước Thục ngàn dặm xa xôi, một đường của ta cũng không hề suôn sẻ.
Thế đạo như vậy, để lộ tiền tài là muốn tìm đường
ch.et.Nếu không dám xuất tiền ra, một đường này làm sao có thuận lợi?
Đến khi đến được nước Thục, đã qua một năm.
Nước Thục hẻo lánh, nhưng lại sản xuất được muối thô.
Ta mua một gian viện, nghe có người muốn bán một mỏ muối liền mua lại.
Cũng không vội vàng khai thác, chỉ là mua để giữ trước.
Nước Thục cùng Bác Lăng hay An Ấp đều khác biệt, ở đây vừa ẩm ướt lại oi bức. Có rất nhiều loại sâu bọ ta chưa từng gặp, thỉnh thoảng bị cắn còn có thể bị trúng độc.
Chỉ có vu y bản địa cấp thuốc thoa mới giải được.
Khắp người ta đều bị cắn qua mới từ từ thích ứng, đảo mắt đã vào thu.
Ta đang ở sông Hà mò cá, bà cụ Ngô gia bán lại nhà cho ta mang tặng một ít thịt lợn sang.
Nhà bà chỉ còn lại mình bà cùng một đứa cháu nhỏ. Hiện giờ phòng ta ở, là của người con đã mất bên ngoài của bà.
Bà là người nói năng cẩn trọng, là một lão bà vô cùng nghiêm khắc. Nhà ai gặp khó khăn đều qua nói đỡ vài câu, vì tuổi tác lớn, nên ở trong thôn luôn được coi trọng.
Bà đối xử với ta vô cùng tốt, trong nhà có thừa đồ ăn đều đem tặng ta.
Người cháu của bà hiện giờ đã hai mươi, tên Tinh Phong, vốn là kiếm sống bằng mỏ muối trong thôn, sau này ta mua lại mỏ muối, tạm thời ngừng khai thác. Thấy hắn rảnh rỗi không có việc làm, ta liền thuê rồi trả tiền công cho hắn.
Sau này ta muốn đi buôn, cũng phải có thương đội của riêng mình.
Việc Tinh Phong làm bây giờ là tìm những người trẻ tuổi có thực lực ở gần đó, ta lại mời một võ sư, dạy bọn hắn quyền cước công phu.
Ăn uống ta lo, vả lại còn nhận được tiền công.
Hiện giờ đội đã có hai mươi người, Tinh Phong là người đứng đầu nhóm này.
23.
Tin tức bị chặn lại, nhưng sớm muộn vẫn đến được đây. Lưu Ngọc ở Bành Thành*, với thế áp đảo, đã bình định thiên hạ. Mặc dù vẫn còn một ít dư đảng, nhưng cũng không có gì phải lo ngại.
Ta lập tức thuê người khai thác muối, chỉ là thứ ta bán không phải là muối thô.
Mang muối đào ra hòa vào nước, lại đem đun sôi, làm như vậy vài lần, là thu được muối tinh vừa trắng vừa mịn.
Giá cả của muối tinh với muối thô cách nhau một trời một vực.
Ta theo thương đội đi buôn, từ gần đến xa, thoắt cái đã ba năm trôi qua.
Muối là món lợi khổng lồ, từ đó ta không còn phải lo nghĩ chuyện tiền bạc nữa.
Thiên hạ thống nhất, Lưu Ngọc lập quốc, lấy niên hiệu Thái An.
Ta ở bên ngoài hành tẩu có thể nhận ra được, ngày tháng của dân chúng đang dần dần tốt lên trông thấy.
Không chỉ miễn thuế ba năm, người chịu khó khai hoang trồng trọt, một mẫu đất còn được thưởng một trăm tiền.
Thái An năm thứ hai, mở chế độ khoa khảo mới, người xuất thân hàn vi cũng có thể vào triều làm quan.
Ta ở Ích Châu tu sửa một khu nhà làm thư viện, mời tiên sinh dạy học.
Chỉ cần muốn học, bất kể nam nữ đều có thể đến, áo cơm hay nhà ở đều miễn phí, cũng không phải nộp thêm bất kỳ khoản học phí nào.
Đây có lẽ là điều tốt nhất ta có thể làm, ta sớm đã không còn túng thiếu, nên muốn làm chút gì đó.
Một ngày nào đó ta không còn trên cõi đời nữa, ta muốn tiếp tục truyền lại thư viện này.
“Thời cổ đại phàm là thánh nhân muốn phát huy tính thiện của con người đều khắp thiên hạ thì trước hết phải lãnh đạo tốt xứ mình, nước mình. Muốn lãnh đạo tốt xứ mình, nước mình trước hết chỉnh đốn tốt gia tộc gia đình mình. Muốn chỉnh đốn gia tộc gia đình phải tu dưỡng phẩm chất bản thân mình. Muốn tu dưỡng phẩm đức bản thân trước hết phải làm cho tâm tư mình ngay thẳng, đoan chính… Muốn ngay thẳng thì ý nghĩ phải thành thật…. Muốn thành thật phải có nhận thức đúng đắn. Mà con đường nhận thức đúng đắn chính là nghiên cứu đến nơi đến chốn nguyên lý của sự vật”*
*phần lược dịch trích trong Chương I. Thánh Kinh của cuốn Đại Học trong Tứ Thư Ngũ Kinh
Đây là lí do vì sao phải đọc sách hiểu lễ nghĩa.
Năm tháng còn dài, đời sau có ai biết ta từng tồn tại?
Đệ tử trong thư viện của ngươi, nếu có ngày có thể trứ thư lập thuyết* như cuốn 《 Đại Học 》hay《 Thượng Thư 》, đó chính là công đức nghìn đời.
*Trứ thư lập thuyết (著书立说), dịch gần nghĩa là soạn sách lập ngôn, nghĩa là soạn sách để thúc đẩy con người trở nên khôn ngoan hơn
Cả cuộc đời ta liền không uổng phí.
Ta hiểu rõ việc buôn muối không phải kế sách lâu dài, ta có thể dựa vào việc buôn muối để kiếm tiền, chỉ vì nhân lúc thế sự đang hỗn loạn.
Hiện giờ thiên hạ bắt đầu bình định, không lâu nữa, triều đình đương nhiên sẽ thu hồi lại toàn bộ mỏ muối.
Ta từng gửi cho a mẫu vô số phong thư, đều như đá chìm đáy biển.
A mẫu từng đề cập sẽ chuyển đến Tây Kinh, ta muốn đi tìm một chuyến, cũng muốn đi thăm bạn cũ của ta.
Có nhà mới có nguồn cội, ta cái gì cũng có, chỉ là không có nhà.
Sau khi bàn giao việc buôn bán ở nước Thục, ta lại một thân một mình về Tây Kinh.
Tây Kinh đã trở thành đô thành, tất nhiên là phồn thịnh hơn hẳn những nơi khác.
Tân đế không thích thế gia, những thế gia vốn vang danh thiên hạ nay đã suy tàn.
Chỉ có một nhà càng ngày càng vinh quang lừng lẫy, Bùi thị Nhị Lang Bùi Tiềm ở thành Đông, hiện giờ đã nắm chức thượng thư đương triều.
Cuối cùng hắn cũng chạm đến con đường mà hắn muốn đến!
Chỉ là ta và hắn, muốn gặp mặt một lần nữa đã trở nên quá khó khăn.
Ta ở Tây Kinh hỏi thăm khắp nơi, đến khi nhận được tin tức trong nhà đã hơn nửa tháng.
A mẫu ta cùng người trong nhà trên đường đến Tây Kinh gặp nạn thổ phỉ, một người cũng không sống sót.
Ta đã không còn là người có nguồn cội nữa.
Trước đây khi a ông ta rời đi, trong nhà mọi người đều rơi lệ, chỉ có mình ta chưa từng khóc.
Lúc đó huynh trưởng ta vẫn còn sống, hắn trách ta rằng a ông yêu thương ta nhất, vì sao ta một giọt nước mắt cũng không chịu rơi?
Vì sao ta lại không khóc chứ?
A ông đã từng nói với ta, chỉ cần trong lòng ta luôn nhớ đến người, nhật nguyệt tinh hà* đều sẽ là người.
*mặt trời, mặt trăng và giải ngân hà
Người chưa từng rời đi, vì sao ta phải khóc.
24.
A ông lại lừa ta, bọn họ đều rời đi cả rồi, chỉ còn lại một mình ta, ngay cả để cho ta gặp mặt một lần cũng không chịu.
Hoá ra trên đời này có được thứ này thì phải đánh đổi thứ khác!
Nhưng nếu không có đau đớn hay dằn vặt, làm thế nào chúng ta mới có thể trở nên mạnh mẽ đây?
Đã không còn ai bảo vệ ta, nhưng ta vẫn còn có người phải bảo vệ!
Ta ở Tây Kinh mở một tiệm cơm, một tiệm thóc, lại mở thêm một tiệm đổi tiền.
Đúng như ta dự liệu, triều đình muốn thu hồi toàn bộ mỏ muối, sau này phàm là người nào muốn buôn muối làm của riêng, đều phạm phải tội
ch.et.Thư từ nước Thục gửi đến đây, một giếng nuôi được trăm cây, hỏi ta phải xử lí thế nào.
Tinh Phong vô cùng cáu kỉnh khi dẫn theo người tới đây, hỏi ta vì sao lại quyên góp hết mỏ muối mà không lấy một đồng nào?
Hiện giờ hắn đã là a phụ của hai đứa con, làm việc lão luyện, đi buôn mấy năm nay, ra ngoài làm gì có ai không gọi hắn một tiếng đại chưởng quỹ?
Ta biết tâm tư của hắn, vốn là buôn bán theo hướng đầu cơ trục lợi, không phải kế sách lâu dài.
Cứ như vậy, chúng ta bắt đầu dựng nghiệp ở Tây Kinh. Ngay khi Tinh Phong đến, ta chợt không còn việc gì để làm.
Ta không cần mỗi ngày phải gảy bàn tính kiểm tra sổ sách. Mặc dù mở tiệm cơm, cũng không phải tự mình xuống bếp, nếu không có việc hệ trọng, việc buôn bán cũng không cần phải hỏi ý kiến của ta.
Ta đột nhiên nhàn rỗi ở trong viện trồng rất nhiều loại hoa, lại trồng thêm một vườn rau ở phía sau viện.
Dường như lại nhớ tới ngày ấy ở An Ấp, ta đứng ở trong viện với đôi chân lấm lem bùn đất.
Cửa viện mở ra, có hai lang quân tiến vào.
Gió nhẹ mưa phùn, ta còn có thể cùng bọn họ trò chuyện, hâm nóng rượu cho bọn hắn.
Thời gian bất chợt trôi qua, ta vẫn là ta, chỉ là không biết bọn họ ra sao.
Ta muốn đi thăm Viên Anh, đi tìm A Đào của ta.
Nhưng các nàng cách ta quá xa, ta là một thương nhân, bất luận thế nào cũng không qua được cửa của nàng.
Trong cung có phu nhân Viên thị, xuất thân sĩ tộc, mỹ mạo phi thường, cực kỳ được hoàng đế sủng ái.
Nơi ở hiện giờ của Viên Anh, là nơi mà ta không thể nào tới được.
Ta có chút nhớ nàng, không biết nàng có còn như xưa.
Ngày thường không có việc gì ta rất ít khi ra khỏi cửa, đọc sách viết chữ, hoặc đi theo hạ nhân trong nhà làm chút việc, hoặc chăm sóc vườn rau của ta.
Có đôi lúc bắt buộc phải đi xã giao, đa phần đều là Tinh Phong đi, chỉ có một chuyện hắn không thể đi được.
Trong triều yêu cầu thương nhân quyên góp tiền, là vì quốc khố trống rỗng, tướng sĩ đóng quân ở các nơi đã không còn khả năng chi trả quân lương.
Đối với chuyện này ta chỉ tin một phần, còn lại cũng không quá tin.
Lưu Ngọc đi một đường từ Bành Thành mà đến, thế không thể đỡ, sao lại có thể vây quét cựu hoàng đế, dọc đường đi còn có biết bao nhiêu thế gia gánh theo cựu hoàng đế trên lưng?
Bọn họ tháo chạy còn không mang theo toàn bộ gia tài hay sao?
Những tiền tài vật phẩm này về nơi nào, bệ hạ không nói, có ai dám hỏi?
Mặc kệ tin hay không, tiền này cuối cùng vẫn phải quyên góp.
Đừng cho rằng tiền cất vào túi thì là của ngươi, muốn có thái bình thịnh thế, với ai mà nói cũng là điều tốt nhất.
Về phần quyên góp nhiều hay ít, quyên góp như thế nào, góp tiền hay góp vật, phải xem ý bệ hạ thế nào.
Ta là kẻ ngoại lai, cũng không có căn cơ ở Tây Kinh, chỉ là gần đây mở rất nhiều cửa tiệm, mấu chốt chính là mở tiễn trang*, như thế đã là cực kỳ gây chú ý, cho nên việc quyên tiền lần này, đương nhiên là phải thận trọng một chút.
*tiễn trang giống ngân hàng tư nhân ngày nay
Không ngờ rằng tân đế khác xa so với cựu đế, lại muốn mở tiệc ở trong cung, những thương gia có chút thực lực đều được mời.
Ta không muốn đi, lại không thể không đi.
Người ở vị trí trên cao, nắm quyền sinh sát trong tay, nhất cử nhất động phải hết sức cẩn thận.
Còn chưa biết tân đế là người thế nào, lại càng phải vô cùng cẩn trọng.
Ta lớn đến chừng này, chưa từng nghiêm túc như vậy. Mặc cái gì, mang cái gì đều phải xem trọng.
Đợi lăn qua lăn lại xong cũng đến lúc được yêu cầu vào cung, ta đã quá mức kiệt quệ.
Khi mới bình định được đất nước, còn không thể xây nổi một cung điện thực sự tử tế.
Vì bệ hạ nói nghèo khó không có tiền, nghe nói đã tạm thời sửa chữa lại phủ Châu Mục.
Thực ra phủ Châu Mục cũng không quá lớn, ít nhất khi ta hành tẩu bên ngoài, thấy qua nhà của mấy kẻ quyền thế, nhìn qua còn hào nhoáng, rộng lớn hơn một chút.
Nơi mà tân hoàng đế triệu tập hẳn là tương tự như nơi nghị sự. Những người đến hầu hết đều là người quen, ngày thường thấy nhau tất nhiên phải trò chuyện, ân cần hỏi thăm đôi ba câu, nhưng hôm nay lại chỉ gật đầu.
Có chỗ để ngồi, nhưng ai dám ngồi? Đều đứng ở một bên đợi.
Không ai nói lời nào, thả một cây kim xuống hẳn là còn có thể nghe thấy tiếng.
Ta đứng ở hàng cuối cùng, không muốn nổi bật, nhưng lại không thể, hơn hai mươi mấy người, chỉ có mình ta là nữ lang, vả lại hôm nay ta còn đặc biệt trang điểm.
Thứ tân đế muốn là tiền, nhưng ta cũng không dám mang nhiều vàng ngọc trang sức, sợ là quá mức bắt mắt. Nếu đến lúc hắn sư tử đại trương khẩu*, ta có bị bắt phải lấy ra hết hay không vẫn còn chưa biết.
*Sư tử đại trương khẩu (狮子大张口): sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to, đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Đương nhiên hắn sẽ không cưỡng ép, nhưng hắn là chủ nhân đất nước này, có điều gì không thể làm đây?
Chỉ cần da mặt đủ dày, tâm đủ độc, cũng có thể khiến cho nhiều người táng gia bại sản, tính mạng khó giữ, cũng chỉ trong giây lát.
Chỉ hy vọng tân đế biết nói chút ít đạo lý!
Chỉ là mấy năm nay gặp quá nhiều hoàng đế không nói đạo lý, nếu hắn nhất quyết làm như vậy, ai có thể làm gì?
Đều là sống sót sau loạn thế, ai mà không quan tâm đến mạng sống của chính mình?
Là nên đáp lại thật lòng hay là che giấu một phần.
Tân đế tới rất nhanh, ta cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước đi của hắn, nhẹ nhàng lại vững vàng, đương nhiên là người từng tập võ.
Hắn vậy mà tới một mình, để toàn bộ người hầu đứng ngoài cửa.
Ta theo mọi người quỳ xuống.
“Đứng lên đi!” Hắn chỉ đơn giản nói một câu.
Thanh âm không ngờ tới lại trong trẻo sạch sẽ.
“Hôm nay là quả nhân có chuyện muốn thỉnh cầu chư vị, trước tiên ngồi xuống rồi từ từ nói.”
Hắn đã mở miệng, mọi người đều không dám nhận, cũng không dám ngồi xuống.
“Ngồi đi! Các ngươi cứ đứng như vậy, là muốn quả nhân phải ngẩng đầu lên nhìn sao?”
Ai dám khiến cho vua một nước phải ngước đầu nhìn chứ? Mọi người lại sợ hãi mà ngồi xuống.
“Được rồi, đi mời Nhị lang đến đây.”
Ngoài cửa có người lên tiếng trả lời, ta cũng đoán được Nhị lang trong miệng tân đế là ai, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Nếu là người đó, thực sự là đã lâu rồi không gặp nha!
Ta cùng hắn, hiện giờ thật sự cách nhau một trời một vực.
Tân đế không nói, ai cũng không dám nói chuyện, đều là trầm mặc suy đoán.
Ta lặng lẽ giương mắt lên nhìn, cố gắng nhìn cho đã mắt người ngồi trên ghế kia.
Một thân áo bào màu đen, đôi mắt sâu thẳm, lông mi lại dài, chiếc cằm cương nghị, khí thế bức người.
Còn vô cùng trẻ, vả lại sinh ra cũng đẹp như vậy.
Nếu bàn về khí phách nam tử, trong số những lang quân ta từng gặp, hắn là người đứng đầu.
Nhìn vào dáng vẻ của hắn, quang minh lỗi lạc, hoàn toàn không phải kẻ tùy ý khinh nhục hay áp bức người khác.
Lòng ta thoáng thả lỏng. Chỉ là khi ta mải nhìn hắn, hắn cũng vừa đúng lúc nhìn về phía này.
Ta bình tĩnh nhếch khóe miệng, rồi lại tiếp tục cúi đầu, giả vờ như mình chưa từng nhìn hắn.
Quả thật đều là giả, tân đế mang theo khí phái kiên cường, người người nhìn vào không khỏi kinh hãi.
Chỉ là lúc hắn liếc mắt một cái, lại thoáng qua vẻ thất vọng.
Ta cũng chưa từng gặp gắn, vì sao hắn lại lộ ra biểu cảm như vậy?
Còn nữa, rốt cuộc điều gì đã khiến hắn thất vọng vậy? Diện mạo sao?
Quả thật ta sinh ra cũng không phải là quá xinh đẹp, nhưng cũng không phải quá mức xấu xí.
Là một nữ nương chưa lập gia đình, tuổi tác của ta so với người khác lớn hơn rất nhiều, mấy năm hành tẩu ở bên ngoài, chủ yếu là giao tiếp với lang quân, hẳn là trên người ta đã không còn mang theo khí chất mềm mỏng của một nữ lang.
Nhưng điều này có liên quan gì đến hắn? Với hắn mà nói, điều quan trọng nhất không phải là ta có tiền hay không có tiền sao?
Chẳng lẽ hắn ghét bỏ ta ít tiền? Nếu đã như thế, vì sao còn muốn mời ta đến?
25.
Thánh tâm khó dò, đúng là thánh tâm khó dò mà!
Tân đế sai người hầu đi mời người đến thật sự nhanh, thời gian chỉ tốn một chén trà nhỏ. Quả thật, chén trà trước mặt ta một giọt ta còn chưa uống.
Ta nhìn tách trà, khi người đó đi đến trước mặt ta, thoáng dừng lại một chút, rồi lại đi tiếp.
Mặc dù chưa từng ngẩng đầu, ta vẫn biết là hắn.
Dạo một vòng, chúng ta lại gặp nhau như vậy.
Ta đến Tây Kinh mấy tháng, cũng chưa từng cố ý tránh mặt hắn, cũng chưa từng tình cờ gặp lại hắn.
Chỉ là con đường của mỗi người khác nhau, số mệnh cũng không có ngã rẽ chung nào.
“Trẫm không giỏi ăn nói, Nhị lang liền nói thay ta đi!”
Tân để lại mở miệng, khi hắn nói chuyện cùng Bùi Tiềm lại vô cùng thân cận.
Nghe đồn Bùi Tiềm là cận thần của tân đế, tân đế khen hắn là rường cột nước nhà, xem ra chuyện này tám chín phần là thật.
Ai chẳng biết tân đế không thích thế gia đại tộc, Bùi Tiềm có thể đi được đến hiện tại, không biết đã tốn biết bao nhiêu tâm sức.
Hắn có thể đi đến hiện tại, hẳn là công sức không nhỏ.
“Lý do hôm nay thỉnh chư vị tới đây, chắc hẳn đều đã rõ, Tiềm không nói nhiều. Chính là đất nước còn mới thành lập, bệ hạ thương cho nỗi khổ của dân chúng, lại miễn thuế mấy năm, cho đến hiện giờ cung điện cũng chưa từng được tu sửa. Bảo vệ biên cương cực khổ, quốc khố trống rỗng, không có nổi một đồng. Hôm nay, bất kể chư vị có thể quyên góp bao nhiêu tiền, đều tính là bệ hạ mượn của chư vị, sau này quốc khố sung túc, đương nhiên sẽ trả lại toàn bộ không thiếu một đồng."
Ta cũng đã quên mất giọng nói của hắn, đến khi nghe lại cảm giác vô cùng thân quen.
Ngữ điệu khi nói chuyện vẫn không nhanh không chậm, hắn nói điều gì cũng đều nghiêm túc, người khác nhất định sẽ tin lời hắn nói.
Giờ phút này là lúc biểu hiện lòng trung thành, tân đế nói là mượn, vậy còn điều gì to tát nữa? Cũng coi như là đã cho đủ mặt mũi.
Nếu hắn cưỡng ép, ai dám không cho?
Tân đế còn trẻ tuổi như vậy, lại có Bùi Tiềm theo bên người, ngày thái bình thịnh thế, nhất định hẳn sẽ tới?
Ta cúi đầu một chữ cũng chưa nói, đợi người khác nói xong rồi, mới nói ra nghi vấn trong lòng:
“Bệ hạ, xin cho phép thần được càn rỡ, không biết hiện tại quân lương thiếu bao nhiêu? Quyên góp tiền nhiều vẫn không bằng quyên góp vật chất?”
Ta không né không tránh, người nọ vẫn là dáng vẻ trước đây, chỉ là hiện giờ thân mặc quan phục, đầu đội mũ quan, quan phục sẫm màu, hắn có vẻ ngày càng trắng lên, dáng người cũng ngày càng cao gầy.
Chỉ thấy cằm hắn hiện lên gân xanh, hốc mắt trũng xuống, không biết đã bao lâu không được ngủ ngon giấc.
Hắn cũng đang nhìn ta, mắt phượng sâu thẳm, khóe miệng hơi mím lại, có chút hàm xúc không rõ.
Ta kìm nén rung động trong lòng, nghiêm túc quỳ gối trên nền đất.
“Thì ra không phải lời đồn, Thôi Ngũ nương quả nhiên không tầm thường. Tướng sĩ ta trấn thủ biên cương thiếu lương thực lại thiếu quần áo, quốc khố trống rỗng, quả nhân dù muốn mua cũng không mua nổi. Binh khí không sắc bén, ngựa gầy yếu, quân lương được phát ra vô cùng ít. Hôm nay thỉnh chư vị đến, quả nhân chưa từng nghĩ đến việc giấu giếm, chuyện này không phải chuyện của một nhà. Quân đội, là chuyện trọng đại của đất nước, là nơi vào sinh ra tử, là con đường sinh tồn. Nhị lang đã từng đến nhiều đại gia tộc, nhà giàu sung túc nhà cửa, có thể bù vào nhiều thì tính nhiều ít thì tính ít, quả nhân cũng không cưỡng cầu, các vị có thể quyên góp bao nhiêu, có thể quyên góp cái gì liền quyên góp."
Tân hoàng thẳng thắn như vậy, ai dám giữ làm của riêng?
"Bệ hạ có thể cho thần vài ngày được không? Hôm nay trở về sẽ triệu tập tất cả các chưởng quầy của cửa tiệm đến kiểm tra sổ sách. Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Có một thời thái bình thịnh thế, thiên hạ an khang, mới có thể buôn bán.
Hôm nay gặp tân đế, trong lòng ta đã hiểu được.
Vì bản thân, cũng vì một ngày thái bình thịnh thế, đương nhiên ta sẽ cố gắng hết sức mình.