"Điện...!điện hạ?"
Thiên Quân Dao vốn "nhát gan", nàng không biết nên trả lời lại hắn như nào bây giờ.
"Gọi tên ta"
Dùng giọng điệu ra lệnh, hắn liếc mắt nói.
"..."
"M...!Mặc..."
Vừa dứt lời, Âu Dương Vũ Mặc đã "bắt" lấy ngay đôi môi kia.
Không biết vì sao, nụ hôn của Vũ Mặc hôm nay lại mạnh bạo, cưỡng ép đến thế kia?
Nhưng bản thân Thiên Quân Dao cũng không hề có vẻ mặt hay thái độ từ chối.
Nàng cố gắng bắt kịp từng hơi thở của hắn.
Rồi lại cùng hắn nhịp một, nhịp một mà nồng nhiệt.
Là bản tính của nam nhân thật sự là vậy sao? Hôm nay chàng ấy lại "cuồng nhiệt" hơn mọi lần.
Cảm thấy như dưỡng khí của mình đã không còn nữa, Thiên Quân Dao đánh đánh vào bả vai kia của hắn.
Lúc này Vũ Mặc mới dần dần thả lỏng nàng ra lại.
"Điện hạ, hôm nay chàng làm sao vậy chứ...?"
Cảm thấy môi hơi đau, Thiên Quân Dao đưa tay lên miệng mình.
Nước mắt cũng đã ngân ngấn rồi.
Vũ Mặc chợt nhận ra, hắn hoảng hồn:
"Dao nhi?!"
Hắn kéo nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào lòng mình.
Hơi thở của hắn vẫn chưa đều lại, Quân Dao cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Hắn vỗ vỗ vào đầu nàng thật nhẹ, vừa muốn xin lỗi lại vừa vỗ về.
"Xin lỗi, là ta thúc ép nàng rồi..."
Trước giờ Âu Dương Vũ Mặc vốn không biết nặng nhẹ.
Chuyện nam nữ này đối với hắn lại là lần đầu tiên.
Thú tính nam nhân trong người tuy có thể kịp thời kiềm chế lại được.
Nhưng e là đã khiến nàng ấy khiếp sợ một phen rồi.
Từ nhỏ Thiên Quân Dao đã gặp rất nhiều chuyện tồi tệ lắm rồi.
Bây giờ lại khiến nàng ức thế kia, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Âu Dương Vũ Mặc dằn vặt trong lòng.
Nhưng đột nhiên Thiên Quân Dao lại lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
"Thiếp không sợ, chỉ là...!hơi bất ngờ thôi"
Nghe lời này, hắn liền nắm lấy hai vai của nàng.
Trố mắt sửng sờ.
Nàng ấy không phải sợ sao?
Bản thân hắn cũng không phải thần thánh tu luyện mươi kiếp.
Còn chưa hoàn toàn giữ được bình tĩnh, lại đột nhiên bị Quân Dao "tấn công" rồi.
Nàng cũng cả đôi tay nhỏ bé kia của mình mà ôm lấy khuôn mặt đó của hắn.
Một lần nữa, môi chạm môi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thiên Quân Dao chủ động?!
Hắn siết bàn tay của mình lại, cố gắng kiềm chế.
Nhưng không ngờ Thiên Quân Dao lại nhìn hắn với ánh mắt đầy mê hoặc.
Nàng còn thì thầm giọng nói êm dịu kia.
"Thiếp là Mặc Vương phi mà, thiếp không sợ đâu"
Nghe lời này, Vũ Mặc không chịu được nữa mà lập tức đè nàng ấy xuống giường ngay.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, nàng là chọc đến đỉnh điểm của hắn rồi.
Vũ Mặc cau mày nhìn nàng, nói trước:
"Bây giờ nàng có hối hận cũng đã muộn rồi.
Dù nàng có van xin, bản vương chắc chắn sẽ không dừng lại đâu"
Nói rồi, hắn liền "gặm" lấy đôi môi hồng hào kia như một con thú đói đã lâu.
Từ mắt, mũi, môi rồi xuống cổ của Quân Dao.
Đúng vị trí nàng ấy nhạy cảm nhất.
Một tiếng rên rỉ nhẹ "ah" càng khiến Vũ Mặc "hăng hái" hơn.
Hai tay hắn cũng không để yên mà lần mò đến những chiếc nút thắt trên y phục của nàng.
Vút một tiếng, y phục đã được bỏ mọi nút thắt ra.
Lần đầu của Vũ Mặc cũng là lần đầu của Quân Dao.
Nhưng thân là nữ nhân, lại thấy nam nhân chủ động đến như thế, bản thân cũng rất ngượng rồi.
Nhưng lời cũng là từ miệng mà ra.
Đến bước này rồi nếu còn dừng lại, nàng chắc chắn sẽ ân hận cả đời.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy cổ của hắn, mắt đối mắt, vẻ mặt lúc này vừa đỏ lại vừa quyến rũ.
"Mặc.."
Coi như đây là lời đồng ý của nàng rồi nhé? Ta chỉ là thuận nước mà đẩy thuyền thôi.
Thế là lần đầu tiên đã được diễn ra một cách tình cờ mà hạnh phúc.
Hai con người một chiếc giường, cứ thế mà "nồng nhiệt" với nhau theo bản năng của con người....