MẶC DAO ĐỘC PHI!


Bây giờ có lẽ đã là canh hai, canh ba rồi.

Bên cạnh sạp gỗ mà một ô cửa sổ lớn.

Ngồi ở đây có thể nhìn rõ được khung cảnh bên ngoài.

Thiên Quân Dao được quấn chăn trên người, nàng ngồi tựa lưng vào lòng Âu Dương Vũ Mặc.

Hắn nắm đôi tay của nàng, mân mê không chán.

"Tay chàng khô ráp quá đấy"
"Biết làm sao được? Trước khi gặp nàng, ta ở biên cương đã cầm qua rất nhiều loại vũ khí cơ mà"
Thiên Quân Dao vừa sờ vừa chăm chú quan sát bàn tay kia.

Nàng nghĩ, đôi tay này của hắn cũng không quá to.

Làm sao có thể một mình gánh vác nhiều thứ trên người như vậy suốt thời gian qua chứ?
Hết nắm, rồi lại sờ nhẹ vào ngón tay trỏ của hắn.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu chuyện của nàng ấy.

Vũ Mặc nhắm mắt, nuốt nước bọt.

"Dao nhi à, nàng muốn sớm có một tiểu Mặc Vương nhanh như thế thì e là sức nàng chịu không nỗi ta đâu..."
Thiên Quân Dao quay mặt lại.

Nhìn hắn với vẻ ngơ ngác.


Lời là có ý gì cơ chứ?
Hắn nhướng mày, đá mắt vào hành động mà Thiên Quân Dao đang làm.

Cũng phải mất một lúc nàng mới ngộ ra.

Mặt lúc này đỏ bừng cả lên.

Muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.

Nhưng làm sao mà được chứ? Hắn chỉ dùng một tay chộp một phát nàng đã liền ngã vào lòng hắn lại rồi.

"Điện...!điện hạ, thiếp thực sự như chàng nói...!không chịu nỗi, không chịu nỗi nữa đâu"
Không phải là sự sợ hãi, càng không phải là sự lo lắng.

Nhưng Thiên Quân Dao thực sự lúc này nửa muốn từ chối Vũ Mặc.

Nhưng đối lại với sự từ chối đó, Âu Dương Vũ Mặc chỉ siết chặt nàng lại vào lòng mình hơn mà thôi.

Hắn không biết thế nào là dịu dàng, càng không biết thế nào mới là tinh tế.

Chỉ là lúc này, hắn không muốn thả đôi tay này ra.

Chỉ cảm thấy chàng ấy ôm chặt lấy ta, tựa đầu vào ta, ngoài ra không làm gì khác.

Thiên Quân Dao cũng chịu ngồi yên trong lòng hắn rồi.


Cái ôm này, cảm giác không như mọi ngày.

Quân Dao mơ hồ cảm nhận được ngoại trừ sự ân ái mà Vũ Mặc dành ra.

Còn có một phần nào đó giống với sự yêu thương ruột thịt.

Chính xác hơn, cái ôm này cảm giác rất giống khi xưa Tống Ninh Hinh mẹ ruột nàng ôm nàng vào lòng vỗ về vậy.

Cả hai người cứ như thế, im lặng không nói gì.

Tâm tư trong lòng, tự mỗi người sẽ hiểu...!
Làm sao bây giờ? Khoảng khắc này cả hai đều rất muốn ngưng đọng thời gian lại.

Cuộc sống này đã đối xử rất tệ với nàng và hắn rồi.

Giây phút có thể bên cạnh người mình yêu thương như thế này, thì được bao nhiêu lần chứ?
Cũng đã lâu rất rồi chưa ai ôm nàng như thế này.

Và cũng đã rất lâu rồi, hắn chưa từng cảm nhận được sự ấm áp này.

Hạnh phúc nào mà chẳng có đau khổ, đời người nào mà chẳng có khó khăn.

Bản thân Âu Dương Vũ Mặc cũng đã đoán được ngày mai chuyện gì sẽ đến.

Thôi thì cứ buông xã hết hôm nay để không phải hối hận vậy...!
"Dao nhi, kiếp này ta nhận định nàng là thê tử duy nhất của Âu Dương Vũ Mặc ta"
"Chỉ cần nàng còn bên cạnh, ta nhất định sẽ khônv để nàng chịu ấm ức..."
Rõ ràng tính cách của hắn rất dứt khoát lại thẳng thắng.

Chỉ cần là lời hắn nói, hơn chín phần chính là không thể lung lay.

Vậy sao bây giờ lời này chỉ như muốn mỗi một mình nàng nghe thấy?
Giọng hắn thều thào ngay bên tai, nhịp điệu cũng không được như mọi ngày.

Rốt cuộc là thứ gì đã khiến sự tự tin của Âu Dương Vũ Mặc biến mất chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi