MẶC DAO ĐỘC PHI!


Âu Dương Vũ Mặc cho người chia ra tìm kiếm.

Riêng hắn đi một mình để tìm Âu Dương Vũ Dịch.

Ở Vân Châu này, có một toà tháp đến chín tầng.

Cao hơn, trên nóc của toà tháp là nơi để thiết bị dùng để hấp thụ những tia sét lớn vào những ngày mưa giông.

Âu Dương Vũ Mặc đến trước toà tháp, ngước mặt nhìn lên.

Quả nhiên, Âu Dương Vũ Dịch đang ngồi ở trên đó.

_____________
Bịch, bịch, bịch.

Khóe miệng Vũ Dịch nhếch lên, nhưng là cười nhạt.

"Đệ biết ngay đại ca sẽ tìm được đệ mà"
Không sai, là Vũ Mặc đang đứng sau lưng của Vũ Dịch.

Nghe câu nói đó của Vũ Dịch, hắn mặt lạnh tanh, chỉ nói dứt khoát, giọng điệu không vui:
"Còn không mau trở về? Đệ còn là đứa con nít sao?
"Huynh nôn nóng như thế, là hoàng tẩu đang ở khách điếm một mình không an toàn hay sao?"
Âu Dương Vũ Mặc không trả lời.

Vũ Dịch lại nói tiếp: "Từ nhỏ vẫn luôn là đại ca hiểu đệ nhất.

Mỗi khi trong lòng không vui, đệ sẽ tìm đến những nơi cao, vắng như thế này để giải tỏa nỗi lòng"
"Ta không đến đây để nghe đệ nói nhảm.

Mau lập tức theo ta trở về"

Vũ Mặc gằn giọng lên, sức nhẫn nhịn của hắn là có giới hạn.

Âu Vương Vũ Dịch đứng lên.

Hắn phủi phủi mông.

Quay lại, nhìn thẳng vào Âu Dương Vũ Mặc.

"Từ trước đến nay đệ chưa từng tranh giành thứ gì với huynh.

Trước nay là thế, đến nay vẫn vậy, không một ngoại lệ"
Âu Dương Vũ Mặc đối diện với những lời này không thể hiện ra loại phản ứng nào.

Vũ Dịch vẫn nhìn thẳng vào mắt của đại ca mình.

Cả hai cứ như thế một lúc lâu.

Đến nỗi, gió lớn cũng đã bắt đầu nổi lên.

Cơn gió thổi bay tấm áo choàng đen sau lưng Vũ Mặc, điều này càng khiến sức hút của hắn tăng lên.

Vũ Dịch cũng không kém.

Hắn hai khoanh tay trước ngực, vóc dáng tuy gầy nhưng lại khá tinh nghịch đó càng khiến người ta không khỏi sự mê hoặc.

"Nếu đã nói đủ rồi.

Thì mau quay về thôi"
Âu Dương Vũ Mặc quay lưng lại với đệ đệ của mình.

Không có bất kì phản ứng nào, chỉ một gương mặt vô cảm, giọng nói lạnh nhạt.


Âu Dương Vũ Dịch lúc này mới nhún vai, cười nửa miệng:
"Quả nhiên phong thái của đại ca không thay đổi dù chuyện đó có là gì, có liên quan đến ai đi nữa, nhỉ?"
Vũ Dịch theo chân Vũ Mặc đi xuống.

Trở về lại khách điếm.

Đi vào, Vũ Mặc cởi áo choàng ra, đưa sang tay cho Tử Trạch.

"Dịch Vương, ngài cũng thật biết làm người khác lo lắng a" - Tử Trạch phàn nàn.

"Tử Trạch đại hiệp đang trách bản vương sao?"
Lời nói tuy là đang răn đe thuộc hạ, nhưng dáng vẻ là đang đùa cợt với Tử Trạch.

"Dù ra sao thì ta cũng có thể đảm bảo, đại ca sẽ tìm thấy ta một cách dễ dàng thôi"
Hắn đi vượt qua mặt Vũ Mặc, thái độ vô tư, hai tay nắm ở sau đầu, nói.

Đối với những hành động này của đệ đệ, Âu Dương Vũ Mặc luôn im lặng, không nói gì, càng không có phản ứng gì.

"Vương phi đâu rồi?"
"Điện hạ.

Lúc thuộc hạ quay về thì Vương phi đã nghỉ ngơi rồi ạ" - Tử Trạch trả lời.

"Đã băng bó vết thương, dọn dẹp mảnh vỡ trên phòng chưa?"
"Chuyện đó...!có lẽ là rồi ạ"
"Có lẽ?" - Vũ Mặc cau mày.

Vũ Dịch nghe xong, liền quay lại, hỏi:
"Hoàng tẩu bị thương?"
Âu Dương Vũ Mặc nhìn thoáng qua phản ứng đó của đệ đệ bằng nửa con mắt, không buồn trả lời.

Hắn cứ thế đi thẳng lên tầng hai.

Vũ Dịch lúc này mới đi lại, vỗ vai Tử Trạch hỏi:
"Này này, hoàng tẩu bị thương sao?"
Cứ nghĩ Nhị Hoàng tử tính cách tinh nghịch tò mò, Tử Trạch cười trừ, thái độ cũng không muốn trả lời: "Dịch Vương, chuyện này...!haha"
Thời lượng
04:59
Dung Lượng
1,20M.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi