Âu Dương Vũ Mặc đi lên gian phòng của mình.
Mở cùng lúc cả hai cánh cửa ra.
Đầu tiên là hắn nhìn sang phía giường ngủ.
Thiên Quân Dao nằm nghiêng người, mặt hướng ra ngoài.
Nhìn có vẻ đã ngủ say rồi.
Bước một bước.
Nhưng chưa chạm đất, hắn khựng lại.
Nhìn xuống dưới chân mình.
Mặt mày lại cau có.
Mặc dù các mảnh vỡ đã được đem đi, nhưng rõ ràng là không kỹ lưỡng, dọn dẹp qua loa, vụn vỡ vẫn còn dưới sàn.
Hắn dùng chân đá chúng sang một bên.
Rồi đi lại phía giường ngủ.
Giường ngủ là nằm bên trái từ cửa đi vào.
Thiên Quân Dao cố ý đổi hướng nằm đầu ra, để bàn tay phải đang bị thương của cô được đặt dưới giường khi nằm nghiêng lại.
Hắn nhẹ nhàng lật tay phải của cô ra.
Quan sát.
Cách thắt nút băng là hướng vào người của Quân Dao.
Nếu là được người khác băng bó cho, hướng nút thắt phải hướng ra ngoài.
Còn có một bên nút thắt có dấu răng cắn.
Như này chỉ có thể chắc chắn, Thiên Quân Dao đã tự mình băng bó vết thương.
Hắn nhíu mày, liên tưởng ra Quân Dao đã tự dọn mảnh vỡ rồi lại tự mình băng bó vết thương.
Nhìn lại gương mặt đang ngủ say đó của Quân Dao, hắn lại càng cảm thấy trong người khó chịu hơn.
Nhìn kỹ, đột nhiên Vũ Mặc thấy cô ấy lại là đang khóc.
Mặc dù mắt vẫn nhắm, nhưng nước mắt cứ thế chảy xuống, ướt cả gối.
Cô còn thều thào: "Mẹ...!mẹ..."
Là đang nhớ người nhà sao? Mặc Vũ nghĩ.
Theo như hắn biết thì mẹ ruột của Thiên Quân Dao là một kỹ nữ, được Thiên Hình cưới về làm trắc thê.
Nhưng năm ba năm sau đó, bà ấy đã gặp nạn mà mất, khi đó Quân Dao cũng vừa mới ba tuổi.
Lúc sớm cô cũng lỡ miệng mà nói ra hai chữ "con ghẻ", bây giờ lại nằm mơ nhớ về mẹ của mình.
Rốt cuộc thì Thiên Quân Dao có phải như trong lời đồn, độc ác, xấu xí hay không?
Vũ Mặc lại đưa mắt nhìn gương mặt của cô một lần nữa.
Không kiềm chế được mà đưa tay ra.
Hắn dùng ngón trỏ của tay mình, quẹt đi nước mắt trên khuôn mặt không một chút cảnh giác đó của cô.
Rồi lại vén phần tóc mái của cô sang một bên.
Nhẹ nhàng buông tay ra.
Khuôn mặt đau buồn lúc nãy của Thiên Quân Dao dần thả lỏng.
Hai mày giãn ra, cô từ từ chìm vào giấc ngủ lại.
Không hiểu làm sao, Vũ Mặc nhìn Thiên Dao như thế, cảm thấy trong lòng lại nhẹ hẳn đi...!
Sáng ngày hôm sau.
Đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Âu Dương Vũ Mặc và Âu Dương Vũ Dịch vẫn là người cưỡi ngựa, dẫn đầu đoàn đi.
Thiên Quân Dao vẫn ngồi trong xe ngựa.
Trước khi lên đường, Vũ Mặc cho người chuẩn bị ít dược liệu.
Trên đường đi, Quân Dao ngồi trong xe ngựa chuẩn bị lại ít thuốc bị đổ tối hôm qua.
Cô cười mỉm:
"Xem như là cũng có lòng..."
Ngay cả tối hôm qua, cũng là Vũ Mặc nhường giường ngủ lại cho cô, phần hắn thì sang phòng khác nghỉ ngơi.
Quân Dao là nghe Tử Trạch nói: "Nương nương, vết thương của người như thế nào rồi? Vương gia sợ người cảm thấy không thoải mái, tối hôm qua đã lệnh thuộc hạ chuẩn bị cho ngài ấy một căn phòng khác"
Những hành động nhỏ này của Vũ Mặc, khiến người trước giờ ít tiếp xúc với người khác như Quân Dao cũng cảm thấy vui lòng.
Mặc dù Đại Hoàng tử ngoài mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, đáng sợ, nhưng trong những chuyện như thế, Quân Dao cảm thấy hắn lại rất dịu dàng và hiểu chuyện.
Lại nhớ đến vẻ mặt của hắn khi Tử Trạch báo Vũ Dịch vẫn chưa trở về.
Sự tức giận đó, ánh mắt đó, rõ ràng là sự lo lắng, không phải là sự ghét bỏ....