MẶC DAO ĐỘC PHI!


"Việc ta làm, đến lượt đệ quản được hay sao?"
Vũ Mặc không nhìn Vũ Dịch mà trả lời.

Mấy ngày trước nghe nói Thiên Quân Dao không chỉ bị đuổi đến Bích Nguyệt viện, còn bị Từ Lan Hoàng hâu phạt quỳ suốt ba canh giờ.

Vốn trong lòng không muốn bận tâm đến, nhưng lại không thể không lên tiếng.

Vũ Dịch lần đầu tiên nhìn hắn với vẻ mặt bất mãn.

Âu Dương Vương nhìn nhi tử của mình, bên ngoài thấy cả hai không có xích mích gì, ông gật đầu hài lòng.

Sử giả Bắc Triều và Cố Lạc Miên đã đến.

Cố Lạc Miên đeo một tấm màn che nửa mặt dưới.

Nhưng nhìn thoáng qua nửa trên, thần sắc chắc chắn không phải tầm thường.

Y phục Cố Lạc Miên mặc đặc biệt hơn ở Nam Triều, bộ y phục lộ ra vòng eo thon gọn, săn chắc kia của cô.

Nửa lưng dưới hình chữ S cong, chỉ nhìn thôi cũng đã lay động rồi.

"Đại diện Bắc Triều, Trịnh Bác xin khấu kiến Hoàng đế Bệ hạ vạn tuế"
Sử giả Trịnh Bác hành lễ đầu tiên.


Sau đó nàng Công chúa đi ngay sau lưng ông ta quỳ xuống đất, khấu đầu hành đại lễ:
"Cố Lạc Miên, xin khấu kiến Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Âu Dương Vương gật đầu hài lòng, cho phép nàng ta miễn lễ.

Cố Lạc Miên: "Tạ Bệ hạ"
Nàng ta đứng lên, Trịnh Bác gật đầu ra hiệu, tấm màn được nàng ta bỏ xuống.

Quả nhiên tận mắt nhìn thấy mới hiểu được thế nào là vị Công chúa mà Cố Gia nâng niu.

Một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mười phần vẹn toàn.

Từ vóc dáng, khuôn mặt đến cả giọng nói ngọt ngào dịu dàng đều khiến người khác phải ngạc nhiên trầm trồ.

Đến cả Âu Dương Vũ Dịch cũng phải bất ngờ trước vẻ đẹp đó của Cố Lạc Miên.

Nhưng ánh mắt của nàng ta lại hướng về Âu Dương Vũ Mặc một cái thật nhanh nhưng đủ để thấy hắn ta.

Khóe miệng Cố Lạc Miên nhếch lên, ánh mắt tỏ ra hài lòng với hắn.

Ở Bắc Triều, danh tiếng của đại Hoàng tử Âu Dương Vũ Mặc cũng không quá xa lạ.

Hắn ta trên chiến trường một mình đánh hơn trăm người vẫn không hề gục ngã.

Nhưng không chỉ với võ công cao mà hắn có thể khiến một nước lớn như Bắc Triều phải e dè, hắn còn có một cái đầu lạnh và ranh ma.


Mọi đường đi nước bước của địch hay ta hắn đều có thể nắm trong lòng bàn tay.

Bình tĩnh mà dẫn đầu xông lên trước hàng vạn quân địch trước mắt.

Chỉ cần có thanh kiếm Triết Dạ trong tay, Âu Dương Vũ Mặc trên chiến trường chính là một chiến thần bất tử.

Trận đánh giữa với Bắc Triều, là Vũ Mặc đứng đầu toàn quân.

Chỉ trong vòng ba tháng hắn đã có thể khiến đại Tướng quân của địch phải giơ tay chịu trói, Bắc Triều chính thức đầu hàng.

"Âu Dương...!Vũ Mặc" - Cố Lạc Miên nói thầm trong miệng khi đang nhìn Vũ Mặc.

Buổi chào đón kết thúc, Trịnh Bác và Cố Lạc Miên được sắp xếp ở lại trong cung cho đến khi chính thức hòa thân.

Âu Dương Vương cố ý sắp xếp cho Cố Lạc Miên biết đến hai vị Hoàng tử của mình.

"Mặc nhi, Dịch nhi, hai người các con phải tiếp đón Công chúa cho thật tốt.

Không được để Công chúa buồn lòng, nghe chưa?"
"Nhi tử đã rõ" - Cả hai huynh đệ cùng đồng thanh.

Đi ra khỏi Đại Điện, không ngờ Thiên Quân Dao cũng đã đứng ở đấy chờ sẵn rồi.

"Điện hạ"
Nàng vui mừng, vẫy tay khi nhìn thấy Vũ Mặc bước ra.

Âu Dương Vũ Dịch đang đi cùng đại ca cũng không khỏi bất ngờ.

Không phải là đại ca đã đuổi hoàng tẩu đến Bích Nguyệt viện, Hoàng hậu đang trách phạt hoàng tẩu sao? Sao bây giờ hoàng tẩu lại ở đây?
Vũ Dịch hoang mang trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi