MẶC DAO ĐỘC PHI!


Thấy Âu Dương Vũ Mặc có vẻ ngơ người ra suy nghĩ, Thiên Quân Dao phẩy tay qua trước mặt hắn.

"Điện hạ?"
Hắn nhìn nàng, rồi lại cười nửa miệng một cái: "Nàng đúng là nữ nhân mà bản vương chọn mà"
Rồi hắn lại ôm lấy Quân Dao một lần nữa.

Không mệt mỏi, bất lực như lúc nãy.

Lần này chín phần chính là hắn cợt nhả nàng.

Những lúc Vũ Mặc nửa đùa nửa thật như thế này mới khiến Quân Dao căng thẳng, ngại ngùng.

"Điện hạ, ngài thật là...!Ở đây có người đấy"
Sau đó Vũ Mặc cùng nàng quay trở về phủ.

Thiên Quân Dao chợt nhớ phải đến thỉnh an Hoàng hậu, nhưng Vũ Mặc cố ý gạt đi ý định đó của nàng.

"Mẫu hậu hôm nay bận lắm, cứ để hôm khác ta cùng nàng đi"
Nghe, từ sáng đến giờ Thiên Quân Dao cảm thấy Vũ Mặc rất kỳ lạ.

Năm lần bảy lượt hắn đều khiến nàng khó hiểu.

Nhưng trong lòng hắn biết rõ, bây giờ để nàng gặp mẫu hậu, chắc chắn sẽ có chuyện.

Mẫu hậu trước giờ chỉ luôn đặt lợi ích của Vũ Mặc lên đầu tiên.

Tính bà ấy thẳng thắn, chắc chắn sẽ nói chuyện về Cố Lạc Miên cho Quân Dao nghe.

Hiện tại hắn chỉ muốn nàng có thể vui vẻ, thoải mái như vậy.

Dù là ở Bích Nguyệt viện, miễn là nàng không chịu tổn thương nào.


Vẫn là đợi đến khi hắn tìm cách giải quyết việc này trước rồi mới nói cho nàng nghe sau vậy.

Trở về lại Mặc Vương phủ.

Âu Dương Vũ Mặc lệnh Đàm Bì Bì đến Bích Nguyệt viện gặp Mặc Vương phi.

Tất nhiên ban đầu cô ta không chịu.

Chủ tử của cô ta chỉ có Vũ Mặc, nhất định sẽ không chịu dưới trướng của Thiên Quân Dao.

Sau, Vũ Mặc bất ngờ bất công.

Đàm Bì Bì trước một giây kịp thời chặn lại.

Nhưng lực từ cánh tay của Vũ Mặc khi va chạm vào nắm đấm của Đàm Bì Bì đã khiến cô một lần nữa thổ huyết.

"Quả nhiên bản vương đoán không sai.

Ngươi vẫn chưa luyện xong chiêu cuối của môn pháp đó"
Vũ Mặc trừng mắt với cô mà nói.

Điều này là Đàm Bì Bì sai.

Cô gục trên sàn, miệng vẫn còn dính máu, thở không đều.

Cộng thêm ánh mắt kia của chủ tử càng khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó Tử Trạch tay cầm bình trà đi vào.

Thấy Đàm Bì Bì gục dưới đất, trên sàn còn có máu.


Cậu ta liền chạy lại, dùng khăn tay của mình lau miệng cho Đàm Bì Bì.

"Vương gia, Bì Bì cô nương sao lại...?"
Đàm Bì Bì vẫn còn sức để hất tay Tử Trạch ra khỏi người mình.

Trước là cô cảm thấy mất mặt, sau là cô không dám đối diện trực tiếp với Vũ Mặc lúc này.

"Thiên Quân Dao y thuật rất tốt.

Là nàng ây phát hiện ra ngươi bị thương.

Mau đến Bích Nguyệt viện để nàng ấy chẩn trị đi"
"Thuộc hạ không đồng ý.

Xin công tử trách phạt"
Đàm Bì Bì lần đầu tiên phản đối lại Vũ Mặc.

Điều này cũng khiến cho Tử Trạch càng căng thẳng, càng lo lắng.

"Bản vương nói, ngươi lại dám không nghe?"
Lần này Vũ Mặc thật sự tức giận.

Hắn cau mày lại, gằn giọng lên mà răn đe.

"Bì Bì cô nương, cô nghe lời điện hạ đi.

Vương phi nương nương y thuật rất tốt"
Nghe bốn chữ "Vương phi nương nương" thực sự càng khiến Đàm Bì Bì ghét hơn.

"Ngươi được cô ta chẩn trị rồi hay sao mà biết tốt hay không?"
Đàm Bì Bì tức giận, lạnh nhạt với Tử Trạch cũng đã là chuyện thường ở huyện.

Vũ Mặc cũng có thể biết được Bì Bì đang nghĩ gì nên không muốn so đo với cô ta.

Nhưng hắn cũng không thể không giận.

"Ám vệ của bản vương mà vô dụng như thế.

Chi bằng chức đội trưởng đội ám vệ, ngươi nên từ bỏ đi thì hơn".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi