Đàm Bì Bì quan sát thật kỹ Thiên Quân Dao.
Nàng ấy nhắm mắt lại, bắt mạch.
Rồi bỗng nhiên lại hơi nhíu mày.
"Mạch tượng của cô...!không, phải nói đúng hơn là khí tức trong người cô không theo một quy tắc nào cả"
"Nhưng mà ta có thể cảm nhận được, có một khí tức khác mạnh hơn đang cố đè nén những khí tức đang chạy loạn xạ lên kia"
Đàm Bì Bì có vẻ không tin: "Gì chứ?"
"Nội tạng bên trong của cô bị thương, nhất là phổi, khá nghiêm trọng.
Nhưng nguyên nhân vẫn là trong cơ thể cô, nội lực không ổn định"
"..."
Đàm Bì Bì sớm cũng đã đoán ra.
Môn pháp ngày trước yêu cầu sự tập trung cực độ và một cái đầu cực lạnh.
Nhưng khi đang luyện chiêu cuối, chiêu thức nguy hiểm nhất, lại nghe tin Âu Dương Vũ Mặc thành thân.
Đàm Bì Bì liền bị dao động.
Nội lực từ các chiêu thức trước lập tức mất tự chủ.
Không điều chỉnh được chúng, điều đó khiến nội tạng bên trong cơ thể của Đàm Bì Bì liền bị tổn hại.
"Là thể chất của cô khác người nên mới có thể chịu đựng được các cơn đau vặt.
Nhưng nội thương không thể xem thường được đâu"
Thiên Quân Dao vừa nói vừa đi lại phía bàn.
Nàng cầm bút lên viết gì đó vào một tờ giấy.
Rồi sau đó đưa cho Tiểu Hi.
Tiểu Hi nhìn vào, vẻ mặt liền hào hứng lập tức nghe theo, lật đật chạy ra ngoài.
"Cô làm gì thế?
Đàm Bì Bì thắc mắc.
Thiên Quân Dao đi lại phía của cô ấy.
Lấy trong y phục của mình ra một chiếc khăn tay màu trắng.
Nàng khom lưng, tay cầm chiếc khăn đưa lên gần mặt của Đàm Bì Bì.
Lập tức, cô ấy hơi ngửa mặt về sau, tránh đi.
Nhưng Thiên Quân Dao vẫn không hề có ý định bỏ cuộc, nàng chính là muốn lau vết máu trên khóe miệng của Đàm Bì Bì.
Mặc dù không từ chối, nhưng Đàm Bì Bì vẫn thái độ khó chịu, nói: "Ta ghét những thứ màu trắng"
Thiên Quân Dao vẫn không quan tâm, nàng cẩn thận lau sạch vết máu trên miệng, rồi trên cả y phục của cô ấy.
Bì Bì quả nhiên nhìn Quân Dao với vẻ mặt ngơ ngác.
"Vậy sao? Nhưng ta lại thấy màu trắng rất hợp với cô đấy"
Từ lúc được Âu Dương Vũ Mặc thu nhận, Đàm Bì Bì một lòng trung thành, cố gắng ngày đêm chỉ để không phụ lòng hắn.
Ngày cô chính thức được đích thân! hắn chọn làm đội trưởng đội ám vệ, cô thề sẽ không bao giờ khiến hắn thất vọng dù chỉ là một chuyện nhỏ.
Những kẻ được còn lại đều là nam nhân nên đã không phục chịu dưới trướng của một nữ nhân như cô.
Vì thế Đàm Bì Bì đã thay đổi bản thân để mình không thua kém những tên đó.
Nhiệm vụ này rồi đến nhiệm vụ khác, giết người có, tra tấn có, luyện công có.
Không thứ gì là cô chưa từng bỏ qua.
Chính vì thế càng ngày Đàm Bì Bì càng giống một "con rối" hơn là một ám vệ.
Đến cả phong thái, cô cũng thay đổi làm sao để cho thật giống Âu Dương Vũ Mặc.
Cứ thế, những loại màu sắc trong sáng, thuần khiết như thế, trong mắt Đàm Bì Bì trở thành một thứ đáng ghét.
Ấy thế mà bây giờ nữ nhân này lại bảo cô rất hợp với chúng? Một thứ màu sắc đã từ lâu cô không còn động đến nữa.
Thiên Quân Dao muốn Đàm Bì Bì cầm chiếc khăn đó.
"Cô yên tâm, ta nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho cô"
Nhìn thấy ánh mắt quyết tâm, chắc chắn đó của Thiên Quân Dao.
Trong tay lại đang cầm chiếc khăn trắng dính máu nhưng lại rất sạch sẽ kia.
Bỗng, trong lòng Đàm Bì Bì liền thay đổi.
Nhìn Thiên Quân Dao bây giờ, thật sự không cảm động thì là nói dối rồi....