Tiểu Hi mang rất nhiều dược liệu về.
Vẻ mặt thì lại rất hào hứng, hóa ra khi Thiên Quân Dao sắc thuốc đều cho phép cô được giúp một tay.
Tiểu Hi luôn ngưỡng mộ tài năng này của Mặc Vương phi.
Hơn hết vẫn là cô cực kỳ yêu mến vị chủ tử này...!
Đàm Bì Bì được Thiên Quân Dao sắp xếp nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đầu giường còn có tràm hương mà Quân Dao đã tự tay làm ra.
Mùi hương dễ chịu, lấn át đi mùi thuốc đắng đang được mang vào kia.
Ban đầu Thiên Quân Dao vốn định sẽ giúp Đàm Bì Bì uống thuốc.
Nhưng tất nhiên là bị từ chối, Đàm Bì Bì ngoài mặt vẫn giữ khoảng cách với nàng.
"Biết đâu thuốc mà Mặc Vương phi nương nương đích thân sắc ta lại chỉ có thể uống được một lần trong đời thì sao?"
Chính là muốn nói Thiên Quân Dao tâm cơ, lợi dụng thuốc men để hại cô.
Lời lẽ tuy không gì to tát nhưng ý nghĩa thực sự cũng quá độc địa rồi.
Đối với sự móc mỉa đó của Đàm Bì Bì, Thiên Quân Dao chỉ cười nhẹ một tiếng:
"Điện hạ đã tốn sức cứu cô, ta lại có thể đi ngược lại điều ngài ấy muốn sao?"
Lời nói này của cô ta là sao chứ? Công tử cứu ta? Chuyện này là sao?
Đàm Bì Bì vẻ mặt ngơ ngác.
"Chả phải đã nói trong người cô còn có một khí tức khá mạnh hơn, chèn ép các khí tức đang hỗn loạn kia lại sao? - Thiên Quân Dao nói tiếp.
Lúc này Đàm Bì Bì mới nhớ ra lúc Âu Dương Vũ Mặc tấn công mình.
Hắn là dụng nội lực trong một cánh tay để đánh thật mạnh vào huyệt trên tay.
Chính là cố ý truyền vào cơ thể Đàm Bì Bì một lực mạnh hơn những lực kia.
Không lẽ cơ thể ta nhẹ hẳn đi không phải chỉ nhờ vào tràm hương của Thiên Quân Dao?
"Tràm hương của ta không quá hiệu quả đâu.
Là điện hạ khi biết cô bị nội thương, đã đề xuất để ta chữa trị cho cô"
Nghe xong, Đàm Bì Bì thở ra một tiếng "ha" đầy nực cười.
Từ đầu đến cuối chủ tử vẫn luôn nghĩ cho ta, thế mà ta lại khiến người tức giận.
Không thể nhìn thẳng vào mắt Thiên Quân Dao, Đàm Bì Bì đưa lại chén thuốc không rồi nằm xuống.
Cô quay mặt vào trong, kéo chăn lên.
"Chả phải cô bảo ta cần nghỉ ngơi sao? Ta cảm thấy mệt rồi"
Không biết như nào, nhưng "bệnh nhân" có thể chịu nghe lời như thế, Thiên Quân Dao cũng không thể không hài lòng.
Một mái chòi nhỏ giữa sân Bích Nguyệt viện, được nối giữa hành lang đường đi đến gian viện trước.
Thiên Quân Dao ngồi trên thành tay vịn, đặt trên chân mình một vài loại dược liệu mà Tiểu Hi đã mang về.
Một tay cầm sách, vừa đọc vừa phân loại dược liệu.
Bịch, bịch.
Một tiếng bước ra phát ra từ sau lưng nàng.
Nhưng không một chút cảnh giác, Thiên Quân Dao không hề nghe thấy.
Bất chợt có một cơn gió nhẹ thổi vào vành tai của nàng khiến nàng giật mình, tay buông cuốn sách.
Bụp.
"Mất cảnh giác quá đấy"
Âu Dương Vũ Mặc đứng khom người tới trước, mặt hắn kề mặt của nàng.
Một tay bắt lấy kịp cuốn sách kia.
Thiên Quân Dao nhìn sang thì bắt gặp góc nghiêng của nam nhân này.
Người này còn có góc nào chết không chứ?
"Điện hạ, ngài làm thiếp giật cả mình đấy"
"Chỉ có người đang làm việc xấu mới phải sợ.
Nàng đang làm gì xấu sao?"
Hắn quay mặt, nhìn thẳng vào mắt Thiên Quân Dao.
Giọng điệu, vẻ mặt, không quá nghiêm túc, nửa đùa nửa thật trêu ghẹo nàng.
Nhưng bên cạnh một người nắng mưa thất thường như thế này làm sao mà nàng không dày mặt được chứ?
Không ngờ nàng lại hôn lên cánh mũi cao sọc kia của hắn.
Rồi nở một nụ cười nửa miệng không khác gì Vũ Mặc mọi khi.
"Vậy nếu thiếp làm điều gì sai, điện hạ cũng sẽ thẩm vấn sao?".