Bích Nguyệt viện.
Thiên Quân Dao vừa châm cứu cho Đàm Bì Bì xong, nàng cẩn thận sắp xếp từng chiếc kim châm vào lại túi của mình.
"Nội thương đã hết.
Bây giờ cô có thể luyện công, vận động mạnh được rồi.
Nhưng vẫn phải tiếp tục theo dõi chú ý, dù sao thì phổi bên trong cũng đã chịu tổn thương một thời gian rồi"
Đàm Bì Bì ngồi dậy, chỉnh sửa y phục của mình lại.
Vừa hay Tiểu Hi vén màn lên đi vào, vẻ mặt có chút không vui.
"Nương nương, Cố Công chúa đến tìm người ạ"
Cố Lạc Miên? Sao nàng ta lại đến Bích Nguyệt viện tìm ta chứ? Thiên Quân Dao cũng không biết, nhưng ít nhất thì cũng đoán ra được là không phải chuyện tốt lành rồi.
"Ta ra ngay"
"Vâng, nương nương"
Đàm Bì Bì quan sát vẻ mặt của hai chủ tớ này.
Rõ ràng là không hoan nghênh nhưng không thể làm gì được Cố Lạc Miên cả.
Bên ngoài.
Cố Lạc Miên ngồi trên ghế, thoải mái dùng điểm tâm có trên bàn mà Liễu ma ma chuẩn bị cho Thiên Quân Dao.
Vỏ hạt nàng ta thản nhiên vứt xuống đất.
Dáng vẻ chính là không sợ trời không sợ đất.
Thiên Quân Dao cùng Tiểu Hi đi ra.
Cung kính hành lễ:
"Cố Công chúa"
Ngay cả thị nữ Tiểu Ngọc hầu hạ bên cạnh Cố Lạc Miên cũng không tôn trọng nàng.
Không chỉ không hành lễ với Mặc Vương phi mà thái độ còn rất nghêng ngang.
Rõ ràng là nàng ta cố ý, nhưng Cố Lạc Miên là thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống, lệnh Mặc Vương phủ phải tiếp đón nhiệt tình.
Thiên Quân Dao chỉ có thể dĩ hòa vi quý.
"Cố Công chúa, không biết hôm nay nhân dịp gì mà người lại đến chỗ ta vậy? Lẽ nào ở Triết viện có gì bất tiện sao?"
Cố Lạc Miên nhướng mày nhìn Thiên Quân Dao.
"Thiên tiểu thư, vốn nghe nói cô giỏi dùng độc thuật, tâm cơ lại rất hơn người.
Không chỉ khiến tỷ tỷ của mình vào Thiên Lao, mà còn âm mưu hạ độc hại người của Mặc Vương.
Cô nói xem, nếu Mặc Vương biết chuyện này, thì sẽ như thế nào?"
Không hiểu lời này của nàng ta là có gì ý.
Chuyện Thiên Ngân Tuyết vào Thiên Lao, lỗi cũng một phần là bản thân nàng gây ra, không sai.
Nhưng chuyện hạ độc người của Mặc Vương? Rốt cuộc là lời đồn đại độc địa của ai vậy chứ?
Tiểu Hi tất nhiên không chấp nhận được việc chủ tử của cô bị người khác đặt điều như thế.
Tức giận, phản bác lại:
"Cố Công chúa, xin người cẩn thận lời nói"
Tiểu Ngọc thân phận tuy bằng vai bằng vế với Tiểu Hi, nhưng cô ta là được người khác chống lưng.
Liền lấy cớ đó ra mặt "dạy dỗ" Tiểu Hi.
"Công chúa đang nói chuyện với Thiên Quân Dao.
Người xen vào được sao?"
Cô ta tát Tiểu Hi một bạt tai ngay trước mặt Thiên Quân Dao.
Không để nàng có cơ hội bênh vực cho thị nữ của mình, Cố Lạc Miên tiếp tục nói:
"Cẩn thận lời nói? Bản công chúa là có bằng chứng, một nô tỳ như ngươi có thể tẩy trắng sao?"
Không chỉ cố ý nhằm vào nàng, mà bây giờ còn cậy lưng ức hiếp Tiểu Hi.
Thiên Quân Dao nhất định không thể không phản kháng.
"Cố Công chúa, Hi nhi nói không sai.
Cô nói ta hạ độc người khác, vậy xin cô đưa bằng chứng ra!"
Cố Lạc Miên cười nửa miệng đắc ý.
Nàng ta không hề có thái độ lo lắng, ngược lại còn rất tự tin.
Tiểu Ngọc vứt một thứ gì đó có màu đỏ thẫm xuống đất.
Nhìn kỹ, hình như là một loại bột, chính xác hơn là bột Huỳnh Lan được xây nhuyễn.
"Huỳnh Lan, một loại độc dược khiến người trúng phải mất dần cảm giác ở tay, chân.
Càng về sau khi lên đến não, nạn nhân chắc chắn sẽ sống như chết, chỉ có thể nằm ở một chỗ"
"Và đây chả phải là dược liệu chính trong số thuốc mà Thiên tiểu thư bốc cho Đàm Bì Bì mấy hôm nay sao?".