"Ngươi..." Trương Đại bị châm chọc, lập tức lạnh mặt.
Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn vội vàng một trái một phải giữ chặt hắn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Trương Trường Tri dù sao cũng là người lý trí, sau khi tỉnh táo thì hít sâu một hơi, lần nữa liếc nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt như có như không dừng lại trên người Dung Chiêu, nhàn nhạt châm ngòi...
"Nói là tạo dựng thanh danh, kết quả thanh danh không có còn đánh mất luôn thanh danh của thế gia đại tộc, người nào đó nguyện ý làm những việc này là bởi vì người ta đã có việc làm ăn kiếm tiền như nước, lại còn là người thừa kế chắc như đỉnh đóng cột."
"Những người khác thì sao? Xuất tiền lại xuất lực, cẩn thận gà bay trứng vỡ, may áo cưới cho người khác."
Một phen châm ngòi này vừa sâu sắc vừa có lý lẽ, rất nhiều người trong bọn họ mặc dù là con chính thất, nhưng cũng không phải là trưởng tử, cũng không nhất định sẽ làm người thừa kế, bao gồm cả Bùi Thừa Quyết.
Thậm chí sau lưng Bùi Quan Sơn còn có các đệ đệ nhìn chằm chằm, chỉ có Dung Chiêu là con một, việc Dung Chiêu thừa kế là không thể thay đổi, cô có thể mất mặt, có thể tùy tiện làm bất cứ thứ gì, An Khánh Vương cũng không có khả năng lấy vị trí người thừa kế của cô xuống.
Nhưng những người khác thì không.
Vạn nhất thật sự may áo cưới cho Dung Chiêu...
Nghe vậy, người có phản ứng lớn nhất không phải Dung Chiêu, cũng không phải những người sau lưng cô, mà là Trương Nhị cùng Trương Tam.
Trong lòng hai người đồng thời lộp bộp.
Hỏng rồi!
Bọn họ biết đại ca bọn họ bởi vì phụ thân nên rất oán hận Dung Chiêu, nhưng trực tiếp châm ngòi nhắm vào Dung Chiêu có phải không tốt lắm không?
Dung Chiêu chính là huynh đệ tốt khác cha khác mẹ của bọn họ.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cuối tháng nhận hoa hồng, lúc này sao có thể đắc tội Dung Chiêu?
Trương Trường Ngôn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, Trương Trường Hành cũng vội vàng kéo tay áo Trương Trường Tri, hạ giọng: "Đại ca, chúng ta đi nhanh đi, còn có chuyện cần làm."
Dung Chiêu vẫn chưa tức giận, cô nhìn ba người, ánh mắt chủ yếu tập trung lên Trương Trường Tri, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm bình tĩnh: "Kế hoạch Đoàn Đoàn vừa mới bắt đầu, Trương Đại công tử không biết thì đừng vội đánh giá, dù sao khác nghề như cách núi."
Nụ cười trên môi cô hạ xuống, giọng càng lạnh nhạt: "Về phần Đoàn Đoàn rốt cuộc như thế nào, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Cô không muốn nói nhảm với người này, quét mắt nhìn Trương Nhị và Trương Tam, lành lạnh mở miệng: "Sắp đến cuối tháng rồi, Đoàn Đoàn bên này lại bề bộn nhiều việc, nếu có người cản trở, chà, có lẽ sẽ không làm được chuyện khác..."
Ý ngươi là sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-212.html.]
Chuyện khác... Chẳng lẽ ám chỉ phát tiền?
Không được! Ai cũng không thể cản trở ta nhận tiền!
Trương Trường Tri nghe không hiểu, nhíu mày vừa muốn mở miệng, hai người em ruột của hắn một trái một phải nâng hắn lên, lập tức kéo người rời đi.
"Chư vị, chúng ta còn có việc, đi trước một bước!" Nói xong, hai người mang theo đại ca chạy mất, bóng lưng vội vàng.
Những người có mặt sửng sốt.
Trương Trường Tri nói có đạo lý, tự nhiên là có người tin.
Dung Chiêu không để ý, cô chỉ nhìn về phía những người sau lưng, cười khẽ: "Các vị không phải đã chuẩn bị xuất hiện trước mặt người khác, cùng tiến cùng lùi với Đoàn Đoàn sao?"
Mọi người ngẩn ra, lập tức nghĩ cũng đúng, bọn họ xuất hiện trước mặt dân chúng, ai có thể nói bọn họ không phải cổ đông của Đoàn Đoàn?
Sao có thể bị Dung Chiêu cướp đi toàn bộ hào quang?
Bọn họ lần lượt thu lại hoài nghỉ và lo lắng, đáy mắt càng thêm kiên định...
Bọn họ không chỉ muốn xuất hiện trước mắt dân chúng mà còn muốn toàn lực ứng phó, để cho dân chúng biết bọn họ đã làm cái gì.
Tuyệt đối không thể chấm dứt ở đây, để cho những lời đàm tiếu của đám người kia trở thành sự thật!
Hơn nữa...
Nếu bọn họ tận tâm hơn người bên cạnh, có phải còn có thể cướp đi vào chính mình?
Nghĩ tới đây lại càng kích động.
Thấy mọi người càng ngày càng kích động, Dung Chiêu thu hồi tầm mắt.
Lời châm chọc này của Trương Trường Tri cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Bên kia.
Trương Trường Tri vùng vẫy thoát khỏi hai đệ đệ, đen mặt quát: "Hai đứa rốt cuộc làm gì vậy?"
Trương Trường Hành hô hấp dồn dập, một bên thở hổn hển, một bên nói: "Đại ca, chúng ta ra ngoài là có chuyện quan trọng phải làm, bọn họ không chỉ có một mình Dung Chiêu mà còn có kinh thành song kiệt cùng những người khác, chúng ta không cần phải đắc tội bọn họ."