MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi "Bọn họ đều tham gia Đoàn Đoàn gì đó, làm mất hết mặt mũi của quý tộc trong kinh, đắc tội thì thế nào?"

"Vạn nhất Đoàn Đoàn kia thật sự cho bọn họ thanh danh thì sao?" Trương Tam không phục.

Trương Trường Tri cười lạnh ra tiếng: "Chạy đông chạy tây kiếm được một vai hăn thì có thể làm ra thanh danh gì? Còn không bằng ra ngoài thành phát cháo, quyên góp chút ngân lượng cho chùa miếu còn có tác dụng hơn."

Hai người: "..."

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, đại ca nói đúng.

Đây cũng là lý do chính mà hôm nay rất nhiều quý tộc trong kinh trào phúng bọn họ, giày vò như vậy còn không bằng quyên tiền cho chùa miếu, dù sao triều Đại Nhạn không thích đạo sĩ, lại coi trọng Phật giáo, những năm gần đây Phật giáo càng phát triển hưng thịnh.

Dân chúng tín ngưỡng, nếu quyên góp tượng Phật nói không chừng có thể đạt được không ít thanh danh.

Hai người á khẩu không trả lời được, Trương Trường Ngôn ngập ngừng nửa ngày, lẩm bẩm một câu: "Vậy cũng không cần thiết đắc tội hết bọn họ, vạn nhất những gia tộc sau lưng bọn họ cho rằng chúng ta..."

Trương Trường Tri mặt không chút thay đổi ngắt lời hắn: "Lão Tam, Trương gia chúng ta kiên định với Đảng Bảo Hoàng, những người đó đều là thế lực phía sau ba vị hoàng tử, Trương gia chúng ta vốn không cần có quan hệ gì với bọn họ, hòa thuận ngược lại hỏng bét. Các ngươi cũng phải tránh tiếp xúc, ở bên ngoài không nên quá thân cận với thế lực phía sau ba vị hoàng tử, tốt nhất chỉ kết giao với phái trung lập."

Trương Trường Tri không phải kẻ ngu xuẩn, dám trào phúng người trước công chúng đương nhiên là có chỗ dựa, những lời đó cũng là hắn có thể nói.

Hai người lần nữa á khẩu không trả lời được, thậm chí còn bị giáo huấn, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy dỗ.

Trương Trường Tri lại nhìn bọn họ thật sâu, ánh mắt hồ nghỉ: "Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn sờ cằm, nghi ngờ chất vấn: "Ta luôn cảm thấy hai đệ gần đây rất kỳ lạ, có phải có chuyện gì giấu chúng ta hay không?"

Trương Trường Hành lập tức trừng mắt, chắc chắn nói: "Đại ca ngươi nói gì vậy? Chúng ta sao có thể giúp bọn họ được? Đại ca cũng không phải không biết đệ ghét Dung Chiêu nhất, đệ không phải là sợ Trương gia chúng ta đắc tội với người khác sao?"

Trương Trường Ngôn vội vàng gật đầu theo.

Trương Trường Tri: "Thật sự ghét Dung Chiêu?"

Trương Trường Hành: "Thật! Hắn ỷ vào danh tiếng, cả ngày vênh váo đắc ý, nhìn là thấy ghét rồi."

Trương Trường Ngôn: "Nhìn hắn ăn mặc xa hoa lãng phí, nghe nói gần đây còn mới đổi xe ngựa, tác phong làm việc không có chút thanh lưu khiêm tốn, làm gì giống người thiếu tiền hoa hồng của tứ đại thân vương?"

Huynh đệ, xin lỗi, chúng ta không phải cố ý.

Trương Trường Tri nghe vậy, nghi ngờ trên mặt rốt cục tản đi, thu hồi tầm mắt, ghét bỏ nói: "Đúng vậy, Dung Chiêu kia đúng là đáng ghét, đường đường thế tử vương phủ lại kinh doanh buôn bán kiếm lời, mất mặt c.h.ế.t đi được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-213.html.]

Hai người: "..."

Trương Trường Tri: "Các ngươi không đồng ý?"

Trương Trường Hành làm mặt dữ tợn: "Đồng ý, đệ rất đồng ý, làm thương nhân là chuyện quá đỗi mất mặt!"

Trương Trường Ngôn nghiến răng nghiến lợi: "Làm ăn kiếm lời lại càng không biết xấu hổ!"

Mặt đau quá.

Trương Trường Tri được đệ đệ tán đồng, lúc này mới hài lòng đi tiếp.

Hai người liếc nhau, cúi đầu ủ rũ đuổi theo.

Ánh mắt Trương Trường Tri chú ý tới cảnh này, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm.

Hai đệ đệ này làm việc quả thật có chút cổ quái, quay về vẫn nên sai người điều tra, nếu thật sự giấu hắn và phụ thân làm chuyện không tốt, cần phải mau chóng giải quyết....

Hôm nay trong kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện.

Những quý tộc kia cười nhạo đám thế gia công tử trẻ tuổi bị Dung Chiêu dụ dỗ tham dự kế hoạch Đoàn Đoàn, đánh mất thanh danh mặt mũi.

Mà các cổ đông trong kế hoạch Đoàn Đoàn lại được Dung Chiêu cổ vũ, Dân chúng lại không nghĩ nhiều như vậy.

Đoàn Đoàn chính thức đưa ra thị trường, hôm qua bọn họ đã đặt hàng trước, hôm nay thật sự đã giao tới nhà.

Trịnh Trụ Tử hôm nay đánh xe ngựa đi tới, hắn phụ trách con đường này, vừa mới đánh xe đến đầu phố đã thét to: "Giao hàng!"

Dân chúng đầu phố lập tức đi ra xem náo nhiệt.

"Nhanh cho ta xem vải bố đi."

"Còn có gì khác không?"

"Ai nha, vải bố này chất lượng rất tốt, sớm biết vậy ta đã đặt nhiều một chút!"

"Ai, ngô này cũng không tệ, cho ta mười cân."...

Trịnh Trụ Tử cười nói: "Hôm nay chỉ giao hàng, nếu hôm qua không đặt trước thì hôm nay không có hàng, ở trên có ghi tên, đừng gấp, để ta chia cho mọi người."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi