Trương Trường Ngôn: "Huynh đệ tốt a!"
Trương Trường Hành: "Huynh đệ tốt!"
Cảm thán xong, hai người nhìn ngân lượng trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở, bước chân nhảy nhót hồi phủ.
"Có tiền rồi."
"Lần này rốt cục có tiền rồi!"
"Ha ha ha, những ngày khổ cực của chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt."
Mãi cho đến khi trở lại Trương phủ, hai người tâm tình vui sướng, ánh mắt chạm nhau, chạy một mạch đến tiểu viện của Trương Trường Ngôn chuẩn bị bắt đầu chia tiền, bóng lưng đều lộ ra vui sướng cùng hưng phấn không thể áp chế.
Bọn họ không để ý...
Trương Đại Trương Trường Tri nghi hoặc nhìn bóng lưng hai người, nghi hoặc nói: "Hai người này thật sự là càng ngày càng kỳ quái, tại sao đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy?"
Hắn quay đầu hỏi hạ nhân: "Điều tra thế nào rồi?"
Hạ nhân: "Bẩm công tử, còn chưa tra ra, nhưng chắc là sắp rồi."
Trương Trường Tri gật đầu: "Nhất định phải theo dõi bọn chúng, mau chóng tra ra bọn chúng có bí mật gì."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Trong phòng Trương Trường Ngôn.
Đóng cửa lại, thắp nến, hai người ngồi đối diện vui vẻ chia tiền.
Trương Trường Hành nghiêm túc,"Phải trả hết tiền mượn bên ngoài, tránh để lộ tin tức miễn cho phụ thân tra ra được."
Trương Trường Ngôn: "Gần đây bọn họ quả thật có giục đệ, năm trăm lượng của tiểu tử Lư gia kia cũng phải nhanh chóng trả, còn một trăm lượng của Tứ thiếu Tôn gia, Lục công tử Chu gia..."
Hắn đếm số tiền cần trả để qua một bên, chồng tiền trước mặt càng ngày càng ít.
Trương Trường Hành: "Chúng ta còn lấy trộm mấy ngàn lượng trong phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, ít nhất phải trả trước ba ngàn lượng, như vậy không đến mức nhìn vào sẽ thấy thiếu mất nhiều tiền."
Trương Trường Ngôn: "Vậy lại khấu trừ ba ngàn lượng còn lại Năm lượng?!"
Hai người: "..."
Bọn họ nhìn nhau, đột nhiên trầm mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-230.html.]
Chia tiền xong...
Sao lại không có tiền?!
Bọn họ không phải vừa mới nhận được tiền hoa hồng sao?!
Trương Tam khiếp sợ, nhìn rồi lại nhìn ngân lượng trước mặt.
Trương Nhị suy tư một lúc, thống khổ nói: "Vì trả nợ, tiền hoa hồng lần này quả thật không giữ được, chúng ta... lại không có tiền rồi."
Sấm sét giữa trời quang!
Tưởng tượng cuộc sống khổ cực còn thêm một tháng nữa... Trương Tam đau đớn.
Trương Nhị trầm mặc một lúc, chỉ có thể an ủi: "Tháng sau, tháng sau là sẽ có tiền thôi, tháng sau nhận hoa hồng, chúng ta cũng không còn bao nhiêu nợ nữa, có thể giữ lại phân nửa tiền, sống những ngày có tiền trong tay."
Trương Tam: "Nhị ca, tháng sau chia hoa hồng đệ muốn bao Phúc Lộc Hiên một tháng!"
Lão Nhị không ngăn cản, ngược lại nhìn năm lượng bạc lẻ loi trên bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Bao lầu bốn."
Trương Trường Ngôn nghiến răng theo: "Được, chúng ta bao lầu bốn!"
Hai vị công tử Trương gia chỉ có thể dựa vào ảo tưởng tốt đẹp đối với tương lai, sống sót qua "cuộc sống khổ cực" trước mắt.
Khổ tận cam lai.
Khổ cực qua đi ngày lành sẽ tới!
Đến lúc đó, Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên, bọn họ đều có thể ăn được.
Đêm đó, Trương Nhị cùng Trương Tam chìm trong mộng đẹp, tiền hoa hồng đặt ở giữa hai người bọn họ, lần trước có được đãi ngộ tốt như thế này, ngoại trừ khoản tiền hoa hồng này ra, đại khái cũng chỉ có tờ giấy nợ của An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu.
Hai người ôm tiền hoa hồng đi ngủ, dù sao niềm vui như vậy... chỉ có thể kéo dài đến ngày mai.
Ngày mai qua đi, bọn họ liền chỉ còn lại năm lượng bạc. Phúc Lộc Trang.
Sau khi Dung Chiêu tiễn hai người đi, xử lý xong chuyện Phúc Lộc Trang, thấy sắc trời đã tối liền vội vàng ngồi xe ngựa chạy về An Khánh Vương phủ.
Vẫn là Vô Danh đánh xe, Tạ Hồng cùng Thạch Đầu đi cùng.
Tạ Hồng tò mò: "Thế tử thật sự muốn chia nhiều hoa hồng cho bọn họ sao?"
Đi theo Dung Chiêu lâu ngày, lại là tâm phúc của An Khánh Vương phủ, Tạ Hồng cái gì cũng biết, tự nhiên cũng hiểu Dung Chiêu muốn "nợ" tiền của rất nhiều người.