Sảng khoái thanh toán ngân lượng như vậy, có thể đạt được mục đích sao?
Dung Chiêu bình tĩnh nói: "Muốn ngựa làm việc, dù sao cũng phải cho ngựa ăn chút cỏ, ta nói lời giữ lời, không có khả năng quyt nợ không trả tiền."
Kế hoạch của cô mới chỉ bắt đầu, lúc này sao có thể làm việc tổn hại thanh danh?
Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang nói cho toàn bộ người trong kinh thành biết, đi theo Dung Chiêu có thể hốt bạc.
Đoàn Đoàn lại nói cho toàn bộ quan to quý nhân biết, đi theo Dung Chiêu có thể kiếm được thanh danh trong lòng dân chúng.
Lợi và danh đều có thể đạt được, ấn tượng này mới bắt đầu, làm sao có thể tự mình phá đám, cố ý quyt tiền hoa hồng của người ta?
Dung Chiêu ý vị thâm trường: "Cũng giống như thả diều vậy, sợi chỉ trong tay ta phải lúc lỏng lúc chặt mới có thể điều khiển diều bay cao, sớm ngày đạt được mục đích."
Tạ Hồng bừng tỉnh đại ngộ.
Thạch Đầu vẻ mặt sùng bái: "Thế tử anh minh."
Tạ Hồng cũng vội vàng gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Thế tử An Khánh Vương phủ chúng ta mặc dù... nhưng tuyệt đối không kém bất kỳ vị công tử nào trong kinh thành. Trương gia, thân vương gì đó đều nằm trong tay thế tử. Hơn nữa, chỉ hơn sáu ngàn lượng, so với tài phú của thế tử thật sự là không đáng nhắc tới."
Nội dung lão bỏ đi là... Tuy là nữ tử, nhưng mạnh hơn nam tử khác gấp mấy lần.
Tạ Hồng là một người có chừng mực, không cần biết nội bộ vương phủ bọn họ nói thế nào, ở bên ngoài, cho dù là trong xe ngựa cũng tuyệt đối không nói từ mẫn cảm, tiết lộ thân phận của Dung Chiêu.
Tạ Hồng đi theo Dung Chiêu càng lâu, lại càng tự hào về thế tử nhà bọn họ.
Thế nhưng lão vừa dứt lời...
Vẻ mặt Dung Chiêu vốn bình tĩnh bỗng trở nên suy sụp, đau lòng nói: "Hơn sáu ngàn lượng, thật đau lòng."
Đại khái là bệnh chung của tư bản, lấy tiền từ trong túi cho người khác rất đau khổ.
Nhất là sau khi đi tới thế giới này, xác định mục tiêu là "thiếu tiền", mỗi lần chia tiền cho người ta cô liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
Tạ Hồng: "... 22?"
Dung Chiêu gõ quạt vào hổ khẩu, không ngừng thở dài: "Trương đại công tử Trương Trường Tri kia sao còn chưa phát hiện dị thường của hai đệ đệ hắn? Ta cũng sắp chờ không nổi rồi, hơn sáu ngàn lượng, đau lòng a đau lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-231.html.]
Nếu không...
Cô tìm cách tiết lộ thông tin cho Trương Đại?
Tạ Hồng: "..."
Tay Vô Danh bên ngoài khẽ run, khóe miệng giật giật....
Trả xong phân nửa nợ nần, Trương Trường Ngôn và Trương Trường Tri lại nghèo, cất năm lượng bạc còn sót lại vào trong túi, hai người đều cảm thấy trống rỗng.
Trương Tam thở dài: "Đệ đã trả tiền rồi, vậy mà bọn họ cũng không muốn mời chúng ta ăn bữa cơm, keo kiệt quá."
Trương Nhị: "..."
Tuy rằng hắn là anh ruột, nhưng cũng cảm thấy lời này của Trương Tam có chút không nói đạo lý.
Vay tiền lâu như vậy mới trả, không có lãi thì thôi đi, vậy mà còn trông cậy chủ nợ mời khách?
Không đánh bọn họ là tốt lắm rồi.
Có điều trong túi bọn họ chỉ có năm lượng bạc, thời buổi bây giờ mời khách lựa chọn đầu tiên là Phúc Lộc Hiên, tiếp theo là Đức Thuận Hiên, cái nào bọn họ cũng không mời nổi, còn không bằng... Giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua Phúc Lộc Hiên.
Trương Trường Hành không dám nhìn nhiều, hắn sợ mình nhìn vài lần liền muốn đi vào ăn, vội vàng đi thẳng phía trước.
Trương Trường Ngôn lại dừng bước.
Trương Nhị nhíu mày: "Đệ làm gì vậy?"
Trương Tam nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên nói: "Nhị ca, huynh nói xem chúng ta đi lầu một có được không? Năm lượng bạc đủ rồi."
Trương Nhị: " " Đủ thì đủ.
Nhưng...
Trương Nhị vỗ hắn một cái, mắng to: "Không nói đệ có đặt được bàn hay không, tin tức công tử Trương thừa tướng ăn cơm ở lầu một nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười thối mũi!"
Hiện nay mọi người đều sĩ diện, bằng không Đoàn Đoàn cũng sẽ không bị công kích mạnh mẽ như thế.