Phúc Lộc Hiên đã không còn là việc cấp bách, mà là kinh thành.
Hai ngày nay, trong kinh xao động, rất nhiều người đều nghe thấy động tĩnh.
Vĩnh Minh Đế sai người tra rõ chuyện Dung Chiêu bị ám sát, về phần có thể tra được hay không, vậy thì khó nói.
Vết thương của Vô Danh còn chưa lành, nhưng tiểu tử này không muốn chờ đợi.
Hôm qua đã làm loạn muốn đưa Dung Chiêu hồi kinh, Dung Chiêu kéo dài hai ngày, cũng chuẩn bị hai ngày, lúc này mới trở về.
Vô Danh vốn định đánh xe, Dung Chiêu khuyên hắn: "Thôi đi, thân thể ngươi vẫn nên vào trong nằm đi."
Vô Danh vừa định phản bác đã thấy Dung Chiêu lên xe ngựa.
Hắn dừng lại, lập tức không phản bác nữa, ngoan ngoãn leo lên xe ngựa.
Hiển nhiên, đánh xe và ngồi cùng xe với Dung Chiêu, hắn không chút do dự lựa chọn vế sau...
Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, trên giường trải rất nhiều chăn đệm mềm mại, Dung Chiêu ngồi trong góc, còn lại để cho Vô Danh nằm.
Vô Danh: "..."
Dung Chiêu nhướng mày: "Sao?"
Vô Danh lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.
Đại khái nằm bên cạnh có chút ngượng ngùng, cả người đều cứng ngắc, lỗ tai đỏ bừng.
Tạ Hồng cũng leo lên xe ngựa, trừng mắt nhìn Vô Danh, vẻ mặt đề phòng.
Xe ngựa di chuyển.
Tạ Hồng trừng Vô Danh, Vô Danh cứng ngắc bất động, không khí bên trong vô cùng quỷ dị.
Dung Chiêu mở đề tài: "Trong kinh có tin tức gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-266.html.]
Tạ Hồng vội nói: "Vương gia tức giận liên tiếp dâng lên mấy tấu chương, Hoàng thượng cũng rất giận dữ, hạ lệnh Đại Lý Tự cùng tri phủ Hoài Châu tra rõ việc này, nhất định phải có đáp án."
Triều Đại Nhân bây giờ vô cùng thái bình, uy nghiêm của hoàng đế ngày càng thịnh, thời điểm này lại xảy ra chuyện hành thích, Hoàng đế làm sao có thể không tức giận?
Suy nghĩ một chút, Tạ Hồng tiếp tục báo cáo tin tức mình nhận được: "Con trai của Đại Lý Tự Khanh Quan Mộng Sinh và thế tử quan hệ không tệ, còn là cổ đông của Đoàn Đoàn, đêm qua Quan đại nhân nhận được mệnh lệnh liền đi gặp Vương gia, nói nhất định tra rõ, tra được bao nhiêu cũng sẽ nói cho An Khánh Vương phủ."
Hiển nhiên hắn cũng không có lòng tin tra ra được hung thủ sau lưng.
Ngón tay Dung Chiêu gõ gõ trên đầu gối: "Đối phương dám động thủ, e rằng không sợ bị tra ra."
Vô Danh muốn ngồi dậy, bị Dung Chiêu nhìn, lại ngoan ngoãn nằm xuống, trong miệng cười lạnh: "Tra rõ? Chỉ sợ tra tới tra lui, hoặc là cái gì cũng không tra được, hoặc là tra ra một đống người."
Dung Chiêu: "Đúng vậy, đối phương dám ra tay thì đã lường trước hậu quả."
Hậu quả nếu cô bị g.i.ế.c hắn còn có thể gánh vác, càng đừng nói là cô bây giờ vẫn còn sống, đối phương chỉ sợ đang tức giận không thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
Vô Danh: "Những người đó là tử sĩ cố ý bồi dưỡng, chỉ sợ ngay cả đến từ nơi nào cũng tra không ra."
Tạ Hồng tức giận: "Chẳng lẽ cứ ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy?"
Dung Chiêu cùng Vô Danh đều không lên tiếng.
Đêm đó, bọn họ đã thảo luận qua vấn đề này, hung thủ là ai? Đối phó như thế nào? Bọn họ đều đã nói qua.
Thiệt thòi này hiện tại chỉ có thể chịu đựng.
Dung Chiêu cười lạnh, cho dù Hoàng đế tra được chân tướng, hắn sẽ ra tay với con mình sao?
Vô Danh ngẩng đầu, tựa hồ biết Dung Chiêu đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Dung Chiêu, Hoàng đế cũng chưa chắc sẽ không ra tay với hung thủ, chỉ cần chúng ta xác định là ai, cung cấp đầy đủ chứng cứ, Hoàng đế có lẽ sẽ ra tay..."
Tên này dám trắng trợn ám sát như thế, hơn nữa còn không phải Ngũ hoàng tử được sủng ái, Vĩnh Minh Đế chưa chắc không kiêng kị đứa con trai này của mình.
Dung Chiêu nhìn hắn.
Vô Danh nhìn lại cô, cũng không dời tầm mắt. Một lát sau, Dung Chiêu cười khẽ một tiếng, lắc đầu: "Vậy càng không thể cung cấp chứng cứ gì đó, nếu không chúng ta sẽ trở thành quân cờ, cục diện rất khó xử lý."
Vô Danh nghe vậy, chậm rãi thu hồi tầm mắt, có chút lo lắng,"Người nọ ở trong tối, ngươi ở trong sáng..."