MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu lắc đầu: "Ta đã có biện pháp ứng phó, yên tâm."

Vô Danh dừng một chút, thanh âm nhẹ nhàng: "Dung Chiêu, ta sẽ giúp ngươi."

Lúc trước hắn chỉ cảm thấy Dung Chiêu sốt ruột, bây giờ đã biết bí mật lớn nhất của cô, mới biết cô rốt cuộc đối mặt với cái gì?

Bốn bề thọ địch cũng thôi, còn giấu diếm một chuyện như vậy, tương đương với đứng trước mũi đao, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là vạn kiếp bất phục.

Hắn muốn giúp cô.

Dung Chiêu nhìn Vô Danh, dùng quạt xếp gõ đầu hắn: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, mặc kệ ta, ta có thể tự ứng phó."

Vô Danh trầm mặc không nói, rõ ràng là còn quật cường.

Tạ Hồng: "..."

Lão nghe xong đầu đầy sương mù, thật sự là không biết hai người đang nói cái gì.

Có điều...

Tạ Hồng trừng mắt: "Vô Danh lớn mật, tên của thế tử là thứ ngươi có thể gọi thẳng sao?"

Vô Danh: "..."

"Ha ha ha ha ha!" Dung Chiêu cười lớn ra tiếng.

Vô Danh thấy vậy cũng cười rộ lên, mặt mày cong cong.

Tạ Hồng lại không hiểu ra sao.

Làm cái gì vậy?

Sao lão cảm thấy giữa hai người này... lão có chút dư thừa?...

Xe ngựa đi một chút dừng một chút, bốn ngày sau trở về kinh thành.

Khi tới cửa An Khánh Vương phủ.

Tạ Hồng sắp khóc rồi, lão nhảy xuống xe ngựa chuẩn bị đỡ Dung Chiêu xuống.

Nhưng lại bị Vô Danh ở trên xe ngựa dưỡng thương bốn ngày nhanh hơn một bước, nhảy xuống xe ngựa, cẩn thận đưa tay ra.

Dung Chiêu đứng trên xe ngựa, nhìn hắn.

Vô Danh bướng bỉnh giơ tay lên. Dung Chiêu chậm rãi đặt tay lên cổ tay hắn, đi xuống.

Cô vẫn chưa hồi phủ, mà xoay người nhìn về phía Vô Danh, vẻ mặt bình tĩnh.

Quả nhiên, Vô Danh đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn cô, nhẹ giọng mở miệng: "Đưa đến đây thôi, Dung Chiêu, từ biệt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-267.html.]

Chuyến đi này thật ra là hắn tiễn cô.

Vô Danh đã ở An Khánh Vương phủ nửa năm.

Hiện giờ tâm trạng có biến hóa, cũng có nhân tố khác, đến lúc nên rời đi rồi.

Tạ Hồng sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên kịp phản ứng.

Vô Danh phải đi?!

Lão biến sắc, người này biết thân phận thế tử, đáng ra phải sống dưới sự giám thị của vương phủ, bị bọn họ khống chế chặt chẽ, sao lại muốn rời đi?

Điều này sao có thể?!

Tạ Hồng vội la lên: "Không được, thế tử, hắn..."

Dung Chiêu giơ tay ngăn cản Tạ Hồng nói.

Cô nhìn Vô Danh, không cảm thấy ngoài ý muốn, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Nam tử có lai lịch đặc thù này vốn dĩ sẽ không ở lại An Khánh Vương phủ cả đời làm phu xe, thời cơ này rời đi cũng rất thích hợp.

Cô xoay người phân phó người gác cổng vừa mới đi ra.

Người gác cổng kia vội vàng chạy vào, rất nhanh mang ra hai chén rượu, bước chân rất nhanh nhưng lại vô cùng vững vàng.

Ánh mắt Vô Danh vô cùng phức tạp.

Rượu ly biệt.

Dung Chiêu cầm lấy một chén, đưa chén còn lại cho hắn, ngữ khí mang theo nụ cười: "Được rồi, không nói nhiều, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ngươi giữ gìn sức khỏe."

Vô Danh đưa tay nhận lấy, giọng nói khàn khàn: "Thế tử, bảo trọng."

Hai người liếc nhau, lập tức uống cạn một hơi.

Vô Danh uống xong ngẩn ra, lẩm bẩm: "Đây là nước..." Thế mà không phải rượu.

Dung Chiêu xem thường: "Vết thương của ngươi còn chưa khỏi, uống Tên này thật đúng là cuồng vọng, vết thương trên người còn chưa lành, thế nhưng si tâm vọng tưởng uống rượu?

Vô Danh nghe vậy, khóe miệng không nhịn được giương lên.

Dung Chiêu đặt chén lên khay, đột nhiên xoay người, chắp hai tay khom lưng, thanh âm nghiêm túc: "Dung Chiêu tạ ơn cứu mạng của các hạ, hy vọng các hạ thuận buồm xuôi gió."

Vô Danh đặt chén xuống, đồng dạng cúi người: "Vô Danh tạ ơn thế tử dạy dỗ, hy vọng thế tử vạn sự thuận ý, bình an thuận lợi."

Bình an là lời chúc phúc chân thật nhất của hắn.

Nói xong, Vô Danh đứng thẳng dậy, xoay người rời đi, bước chân vội vàng.

Dung Chiêu đứng ở cửa nhìn bóng lưng hắn, một bộ hắc y, sống lưng thẳng tắp, tướng mạo không chút thu hút, dần dần biến mất trong đám người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi