Cũng giống như lúc đến, gió thổi qua không còn dấu vết.
"Tạm biệt." Dung Chiêu cười cười, xoay người đi vào An Khánh Vương phủ.
Thanh âm của cô càng lúc càng xa: "Tạ thúc, giúp ta hẹn ba vị hoàng tử tối mai gặp ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên."
Trong đám đông.
Vô Danh bỗng nhiên quay đầu lại, hốc mắt hơi ướt: "A Chiêu, tạm biệt."
Từ đầu đến cuối, cô không hỏi hắn là ai.
Hắn không nhắc tới thân phận nam nữ của cô.
Hai thiếu niên, mỗi người đều có gánh nặng phải gánh vác.
Một là thiên hạ, một là giang sơn....
Dung Chiêu còn chưa đi vào tiền viện, Dung Vĩ rõ ràng tiều tụy hơn trước, ông mang theo Lâm thị, Bạch thị, còn có lão vương phi Triệu thị vội vàng đi ra nghênh đón.
Dung Vĩ tuy rằng khẩn trương, nhưng dù sao vẫn cố gắng chống đỡ.
Lâm thị thì tiến lên vài bước, một tay bắt lấy Dung Chiêu, sờ lên sờ xuống, hốc mắt ướt nhòe: "A Chiêu, A Chiêu, con không sao chứ?"
Nói xong liền muốn khóc.
Dung Chiêu cười cười: "Nương yên tâm, con không sao."
Lão vương phi đọc một câu phật.
Lâm thị còn đang vuốt ve nữ nhi, vẻ mặt lo lắng.
Dung Vĩ nhíu mày: "Đủ rồi, người còn trở về là được."
Ông vẫn nhìn chằm chằm Dung Chiêu, duy trì bình tĩnh,"Lát nữa theo ta đến thư phòng, chúng ta nói một chút về lần ám sát này. Còn nữa, người bên cạnh con quả thật quá ít, lần này do ta không cẩn thận, sau này mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo hộ vệ."
Lâm thị trừng mắt: "A Chiêu vừa mới trở về, vương gia để thế tử nghỉ ngơi đã chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-268.html.]
Dung Vĩ rõ ràng lo lắng nhưng lại cứng cổ: "Nó là thế tử An Khánh Vương phủ, chuyện gì cũng phải trải qua, hôm nay còn sống trở về, tự nhiên cũng phải tiếp tục đối mặt." âm dịu dàng: "Mẫu thân yên tâm, hài nhi thật sự không sao, chờ con và phụ thân nói chuyện xong, buổi tối sẽ tìm mẫu thân nói chuyện."
Lâm thị nghe vậy, lúc này mới buông tay Dung Chiêu ra.
Dung Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Thế tử đại nạn không chết, các ngươi nếu không có chuyện gì thì đi chuẩn bị cơm tối cùng nước tắm, lát nữa..."
Lâm thị ngắt lời ông: "Thần thiếp biết rồi, Vương gia mau nói chuyện chính sự với thế tử đi, nói xong nhanh chóng kết thúc, đừng ảnh hưởng A Chiêu nghỉ ngơi, A Chiêu đi đường mệt nhọc đã rất vất vả rồi."
Dung Vĩ: "..."
Từ sau khi Dung Chiêu bắt đầu xuất môn hành động, đánh ra danh hiệu An Khánh Vương thế tử, vương phi liền không để ông vào mắt!
Ông vung ống tay áo dẫn Dung Chiêu vào thư phòng.
Dung Vĩ đúng là có chính sự, vừa vào thư phòng ông liền lập tức nói: "Con có đoán được là ai muốn g.i.ế.c con không?"
Dung Chiêu: "Phụ thân bên này có tin tức gì?"
Dung Vĩ vẻ mặt nghiêm túc: "Buổi sáng ta đi gặp Đại Lý Tự Khanh Quan đại nhân, hắn đã dò xét từ lai lịch, thân thủ, cùng với quần áo của thích khách, nhưng đều không có bất kỳ manh mối gì, những người này có thể là lần đầu tiên hành động, cũng là lần cuối cùng."
Ngày đó mặc kệ ám sát Dung Chiêu có thành công hay không, đám sát thủ cũng sẽ không có người sống.
Cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng càng tàn nhẫn, lại càng khó chơi.
Đủ để nói rõ đối phương có chuẩn bị mà đến.
Dung Chiêu không nói gì, nhìn Dung Vĩ.
Quả nhiên, vẻ mặt Dung Vĩ ngày càng nghiêm túc, nói tiếp: "Quan đại nhân nói, chuyện này cơ bản đã có thể xác định không tra ra được hung thủ, hôm qua Hoàng thượng đã ép tin tức xuống, tất cả mọi người trong kinh sẽ không tiết lộ chuyện con bị ám sát ra ngoài."
Dừng một chút, ông bổ sung: "Ta cũng không."
Ông nhìn Dung Chiêu, lo lắng cô không chấp nhận được.
Dung Chiêu bị ám sát, tất cả triều thần và cao môn vọng tộc trong kinh đều đã biết chuyện này, nhưng bọn họ lại cùng nhau quản chặt miệng, không tiết lộ tin tức cho dân chúng.
An Khánh Vương phủ vốn nên đại náo, nhưng An Khánh Vương phủ