MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Bùi Tranh luyến tiếc nhìn thoáng qua tờ giấy khiến nội tâm hắn trầm ổn rung chuyển, kiên định thu hồi tầm mắt.

Vẻ mặt hắn trở nên bình tĩnh, thanh âm cũng kiên định dị thường: "Việc này bỏ đi."

Nhị hoàng tử từ trước tới nay đều kiên định băng lãnh, lý trí với hắn là trên hết.

Bùi Ngọc tham lam đọc báo, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt.

Hắn nghĩ, thứ này quả thật rất tốt, đợi sau này hắn đăng cơ trở thành người đứng đầu thiên hạ, tờ báo này có thể làm được, hiện giờ quả thật không thích hợp, chỉ có thể liếc mắt xem cho đã ghiền.

Ngay cả Bùi Khâm ủng hộ Dung Chiêu vô điều kiện cũng không lên tiếng.

Chiếc hộp Pandora này hắn không dám mở ra.

Dung Chiêu cảm thấy không ngoài ý muốn, cười khẽ một tiếng.

Bông tuyết rơi trên mặt có chút lạnh lẽo, cô chậm rãi giơ tay, tiếp được một bông tuyết hình lục giác, màu trắng trong suốt đẹp không sao tả xiết, lại mang đến hàn ý làm người ta lạnh đến tận xương tủy.

Cô nhìn bông tuyết kia tan từng chút một, lại có một bông tuyết mới rơi lên trên.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng: "Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống, ta đang bị thích khách ép phải lưu lạc bên ngoài, đêm đó ở trong rừng ngắm tuyết đầu mùa."

Thanh âm của cô càng ngày càng nhẹ, mắt phượng hơi nheo lại: "Đêm đó thật sự rất lạnh, không có áo lông, vết thương trên người đau đớn, m.á.u chảy không ngừng, m.á.u đông khiến toàn thân phát lạnh, đốt củi lửa cũng không mang lại hơi ấm, ta thiếu chút nữa cho rằng ta sẽ c.h.ế.t trong đêm tuyết đó."

"Đêm đó rất lạnh, cảm giác này cả đời ta cũng không muốn trải qua lần thứ hai."

Tay Dung Chiêu chậm rãi khép lại, nắm bông tuyết trong lòng bàn tay, bông tuyết tan đi, cô nhìn về phía ba vị hoàng tử, vẻ mặt lạnh lùng mà xa cách...

"Tòa soạn này, ta nhất định sẽ làm."

Ba người ngẩn ra, lập tức ánh mắt sắc bén, đồng thời nhìn về phía Dung Chiêu.

Vốn tưởng rằng Dung thế tử sau khi trải qua ám sát sẽ trở nên sợ hãi, cho nên xuất hành mới mang theo một trăm thị vệ, hôm nay lại phát hiện, hắn dường như càng trở nên không chút cố ky, cả gan làm loạn!

Bọn họ đều kiêng kị tòa soạn báo, Dung Chiêu chỉ là một thế tử khác họ, thế mà cũng dám nói ra câu "nhất định phải làm" này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-279.html.]

Bùi Ngọc nhướng mày.

Hắn đột nhiên nghĩ...

Dung Chiêu thuê một trăm hộ vệ, thật sự toàn bộ là bởi vì lần ám sát trước đó sao? Có liên quan gì đến tờ báo này không?

Nhật báo này một khi xuất hiện, dân chúng có lẽ rất thích, nhưng những quan to bị đưa tin tư mật, chỉ sợ sẽ muốn âm thầm trừ khử Dung Chiêu...

Hộ vệ này chẳng lẽ là sớm chuẩn bị?

Phải biết rằng, người có thể làm cho dân chúng tò mò khẳng định là người có thân phận cao, chuyện nhà của dân chúng bình thường có ai sẽ tò mò?

Chỉ sợ biết được có tiền nhuận bút, đám dân chúng này còn có thể vui vẻ nói ra toàn bộ việc riêng trong nhà mình!

Nhưng đám quan viên sẽ không.

Chuyện nhỏ như hạt mè của nhà bọn họ bách tính nhất định cũng tò mò, tò mò cuộc sống của những đại nhân kia rốt cuộc như thế nào, nhất là những chuyện không tốt...

Cứ tiếp tục như vậy, tòa soạn báo không phải sẽ đắc tội vô số người sao?

Chờ đãt!

Cũng không đúng.

Vì để nhật báo ít đưa tin không tốt về mình, có thể đưa nhiều tin tốt hơn, những người này chỉ sợ sẽ lấy lòng tòa soạn, cùng tòa soạn duy trì mối quan hệ hòa thuận tốt đẹp.

Nếu không... ai biết nhật báo sẽ đưa tin như thế nào?

Vạn nhất đưa tin quá ác, hại cho thanh danh nhà bọn họ mất hết thì sao?

Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này.

Lúc này quan trọng vẫn là có thể làm được vụ làm ăn này hay không? Câu nói vừa rồi của Dung Chiêu rõ ràng là đang thông báo cho bọn họ chứ không phải thương lượng.

Bùi Tranh nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn Dung Chiêu: "Ý của ngươi là, nếu như chúng ta không muốn, ngươi sẽ một mình mở tòa soạn báo?"



Dung Chiêu khẽ cụp mắt, vân đạm phong khinh: "Còn có thể mời Hoàng thượng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi