Bùi Ngọc trực tiếp cười ra tiếng, vẻ mặt trào phúng: "Ngươi cho rằng phụ hoàng rất rảnh rỗi, nguyện ý cùng ngươi làm việc này sao?"
Dung Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu hợp tác với Hoàng thượng, vậy sẽ là sách lược khác, nội dung báo chí sẽ thay đổi, có thể đưa càng nhiều tin quốc sự, đồng thời tuyên dương Hoàng thượng cần chính, tiền đầu tư vào tòa soạn báo do ta toàn quyền phụ trách."
Vẻ mặt ba người rùng mình.
Nếu như vậy, tờ báo này sẽ trở thành công cụ ca công tụng đức, Hoàng đế chưa chắc đã cự tuyệt.
Huống hồ Dung Chiêu đã nói, hắn bỏ ra tất cả tiền, không tốn công không tốn sức còn có mỹ danh, loại chuyện tốt này Hoàng thượng sẽ cự tuyệt sao?
Cùng lắm thì phát hiện có cái gì không đúng, lập tức đóng cửa tòa soạn.
Khóe miệng Bùi Tranh giật giật, thanh âm khàn khàn: "Lá gan của ngươi thật không nhỏ."
Dung Chiêu đề xuất với bọn họ vụ làm ăn này, rồi lại uy h.i.ế.p bọn họ... Nếu như bọn họ không đáp ứng, cô sẽ hợp tác với Vĩnh Minh Đế.
Thái độ này đúng là lá gan không nhỏ.
Nhưng Dung Chiêu chỉ khẽ cười: "Không, lá gan ta rất nhỏ, cho nên ta sợ chết."
Thanh âm của cô ôn hòa, trong mắt lại không hề có cảm xúc,"Hợp tác với ba vị điện hạ hoặc là hợp tác với Hoàng thượng, ta mới có thể giữ được cái mạng bé nhỏ không đáng kể này của mình."
"Không đáng kể?" Bùi Ngọc cười nhẹ một tiếng,"Ngươi còn có thể uy h.i.ế.p chúng ta, làm sao là người nhát gan không đáng kể?"
Trong mắt hắn, lá gan Dung Chiêu lớn đến không có điểm dừng.
Dung Chiêu cười lắc đầu: "Ta chưa bao giờ uy h.i.ế.p ba vị điện hạ, ba vị điện hạ là lựa chọn hàng đầu của ta, nếu có thể hợp tác với ba vị điện hạ tất nhiên là tốt nhất, nếu ba vị điện hạ không muốn, ta lại vào cung gặp Hoàng thượng."
Bùi Ngọc hừ lạnh một tiếng.
Đây còn không phải là uy hiếp?
Bùi Khâm xem Dung Chiêu là Nữ hoàng tử nhị tương lai lúc này thở dài, nghiêm túc nói: "Vụ làm ăn này quả thực có ý nghĩa rất trọng đại, nhưng muốn ba người chúng ta hợp tác..."
Hắn lắc đầu: "Gần như không thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-280.html.]
Việc làm ăn này nếu để Hoàng đế làm, bọn họ quả thật cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng để cho bọn họ hợp tác lại càng khó hơn.
Hơn nữa, bọn họ làm cái này, Hoàng thượng còn có thể sẽ bất mãn.
Hắn hạ giọng nói nhỏ bên tai Dung Chiêu: "Phụ hoàng nguyện ý làm ăn, chúng ta sẽ không tranh giành, ai cũng không giành lại Hoàng thượng đương triều."
Lời này thanh âm rất nhẹ, nhưng cũng đủ cho Dung Chiêu, Bùi Tranh, Bùi Ngọc nghe được.
Bùi Tranh và Bùi Ngọc không lên tiếng, hiển nhiên bọn họ cũng đồng ý.
Bọn họ không muốn làm tòa soạn sao?
Không, rất muốn.
Nhưng hôm nay hình thức không cho phép, điều kiện không cho phép, nhưng trong lòng bọn họ đều rất luyến tiếc, ngày sau nếu có thể đăng cơ, nhất định sẽ lập tức tiến hành làm tòa soạn báo.
Bọn họ biết ý nghĩa trong đó, Hoàng đế lại không biết sao?
Dĩ nhiên là biết!
Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không muốn cùng Hoàng thượng tranh đoạt, có đoạt cũng đoạt không lại.
Dung Chiêu nghe vậy, cười lắc đầu: "Nếu chỉ có Dung Chiêu và một vị hoàng tử hợp tác, chuyện làm ăn này quả thật không làm được, Hoàng thượng sẽ ngăn cản, nhưng nếu ba vị điện hạ hợp tác, Hoàng thượng sẽ không ngăn cản."
Ba người ngẩn ra.
Lập tức, đồng tử Bùi Ngọc co rụt lại, không thể tin nhìn Dung Chiêu.
Vậy không phải sẽ khiến Hoàng đế kiêng kỵ sao?!
Ba vị hoàng tử, ba người còn trai của Hoàng đế, toàn bộ trữ quân cùng nhau liên thủ làm ăn, Hoàng thượng cho dù phản đối nhưng cũng sẽ kiêng ky, cuối cùng lựa chọn mặc kệ.
Này này này...
Dung Chiêu này lá gan thật sự quá lớn! Dung Chiêu như biết bọn họ đang suy nghĩ gì, lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ba vị điện hạ không nên hiểu lầm, tòa soạn báo là một thương vụ lớn, Hoàng thượng quốc sự vất vả, làm sao còn có tâm tình quan tâm tòa soạn báo? Ba vị điện hạ đều trở thành cổ đông, tòa soạn báo vẫn trung khẩn với Hoàng thượng, không có ý hướng khác, Hoàng thượng sao có thể kiêng kị?"