Dung Chiêu uống một ngụm nước, liên tục ứng phó hai người, điên cuồng vẽ bánh cho người ta, nói quá nhiều, cô lúc này miệng khô lưỡi khô, rất là khó chịu.
Hắng giọng, cô chậm rãi mở miệng: "Tạ thúc, bây giờ đi mời Ngũ hoàng tử giúp ta."
Tạ Hồng: "..."
Tạ Hồng chỉ muốn nói với thế tử: Cầu đừng nháo!
Thao tác này nguy hiểm đến cực điểm, phàm lật xe, ba vị hoàng tử có thể cùng nhau hẹn sát thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Dung Chiêu, tin hay không?
Thê nhưng Dung Chiêu vẫn kiên trì.
Việc này đã bắt đầu, cho dù nguy hiểm đến đâu cũng chỉ có thể tiếp tục chấp hành.
Tạ Hồng đành phải dẫn người đi mời.
Ngũ hoàng tử đã hồi phủ.
Chuyện tòa soạn báo tối nay ảnh hưởng rất lớn, nhất là tờ báo kia, chính hắn cũng xem đến say sưa, có thể tưởng tượng một khi phát hành khắp kinh thành, sẽ nhấc lên sóng to gió lớn cỡ nào trong Đại Nhạn.
Rất nhiều người có thể sẽ không vì Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên mà chạy đến kinh thành.
Nhưng bọn họ rất có thể sẽ đến kinh thành vì mua nhật báo.
Trong niên đại thiếu thụt giải trí này, nhật báo có ý nghĩa trọng đại.
Bùi Khâm nhớ đến câu chuyện trên báo, nhớ đến những "tin tức" và "chuyện nhà" các phủ, thậm chí cảm thấy thú vị hơn cả hí khúc.
Cho nên hắn vội vàng gọi người đến trao đổi.
Nhưng vừa mới bắt đầu bàn bạc đã có người tiến vào bẩm báo, lén lút nói cho hắn biết...
An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu cho mời, hi vọng điện hạ lặng lẽ đi tới lầu bốn Phúc Lộc Hiên, không nên để người khác phát hiện.
Bùi Khâm ngẩn ra.
"Điện hạ, làm sao vậy?" Phụ tá hỏi.
Hôm nay người được hắn gọi tới trao đổi đều là phụ tá quan trọng nhất, bọn họ đều là người đem tính mạng người nhà trói buộc trên người hắn. là nhị hoàng tử rất tín nhiệm. Vì thế, Bùi Khâm nói: "Dung thế tử muốn gặp ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-291.html.]
Lúc này có người nhíu mày.
Phụ tá vẻ mặt không vui, ngữ khí sắc bén: "Vừa mới gặp, tại sao lại muốn gặp nữa? Vả lại sắc trời đã tối, Dung thế tử nếu có việc thì tự mình tới cửa gặp thế tử, lại để thế tử đi gặp hắn, thật là quá đáng."
"Đúng vậy, Dung thế tử hiện tại càng ngày càng càn rỡ."
"Điện hạ, cự tuyệt đi."...
Thế nhưng Bùi Khâm lại lắc đầu, đứng lên nói: "Các ngươi cứ ở trong phủ chờ ta, ta đi gặp Dung Chiêu."
Có phụ tá nhíu mày: "Điện hạ, vì sao người cho Dung Chiêu mặt mũi như thế? Dung Chiêu dù có năng lực, cũng không thể so với thái tử tương lai, điện hạ chính là hoàng tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất."
Bùi Khâm cười cười, không trả lời.
Làm sao có thể giống nhau?
Không ai có thể làm cho hoàng tử mà Hoàng đế sủng ái nhất cúi đầu, nhưng Ngũ hoàng tử phi tương lai thì có thể.
Hắn bảo bọn họ an tâm chờ, lập tức đi thay quần áo, thừa dịp đêm tối, lặng lẽ ra cửa gặp Dung Chiêu....
Phúc Lộc Hiên.
Bùi Khâm đi vào, vẻ mặt tươi cười: "A Chiêu, vừa mới tách ra đã tìm ta? Có chuyện gì sao?"
Thái độ đối với những người khác nhau không giống nhau.
Dung Chiêu đối với Bùi Khâm không cung kính như hai người trước, thấy y đi vào vẫn thản nhiên uống trà.
Bùi Khâm cũng không tức giận, ngồi xuống đối diện cô.
Dung Chiêu lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Ta có một chuyện không rõ, cho nên muốn hỏi Ngũ điện hạ."
Bùi Khâm tự rót trà cho mình, hồi phủ vội vã thương lượng sự tình, hắn còn không kịp ăn chút gì, thịt nướng buổi tối không ăn bao nhiêu, hiện tại đã sớm đói bụng.
Hắn vừa ăn bánh ngọt vừa uống trà: "A Chiêu xin hỏi, ta biết gì nhất định sẽ nói."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn bánh ngọt, bình luận: "Bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên rất ngon, nhưng vẫn là thịt nướng buổi tối ngon hơn, sao A Chiêu không chuẩn bị nữa?" Dung Chiêu nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, không đáp.
Bùi Khâm sờ sờ mũi, hắng giọng cười nói: "A Chiêu hỏi đi."
Dung Chiêu vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi lấy một cái hộp quen thuộc từ dưới bàn trà ra đặt lên mặt bàn, ngón tay mảnh khảnh của cô mở nắp ra... chính là Ngọc Quan.