Chiếc hộp vừa lấy ra, Bùi Khâm liền biết là vật gì.
Hiện tại mở ra, có thể xác định đây chính là lễ vật hắn tặng cho Dung Chiêu lúc trước.
Bùi Khâm hơi ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Dung Chiêu sẽ lấy thứ này ra.
Dung Chiêu vẫn mặt không chút thay đổi, khẽ cụp mắt nhìn ngọc quan, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng: "Ngũ điện hạ, ta muốn hỏi ngươi tặng ngọc quan này là vì sao?"
Nụ cười trên mặt Bùi Khâm hoàn toàn biến mất.
Hắn vội vàng nhìn cô, trong mắt mang theo tìm tòi cùng thăm dò.
Trên tay buông chén trà, cũng đặt bánh ngọt đã ăn một nửa xuống, Bùi Khâm ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi mở miệng: "Ta chỉ là tặng cho A Chiêu một món quà..."
Dung Chiêu nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc.
Bùi Khâm cũng không phải là người ngu ngốc.
Lúc này hắn rốt cục xác định... Dung Chiêu đã biết.
Hắn hít sâu một hơi, cùng Dung Chiêu đối diện, ánh mắt chuyên chú, không nói một lời, lại tựa hồ có một bầu tình ý thể hiện hết trong ánh mắt.
Giọng Dung Chiêu khàn khàn: "Ngươi phát hiện bằng cách nào? Vì sao lại hoài nghỉ?"
Cô hỏi Bùi Khâm bằng cách nào phát hiện ra thân phận của cô.
Đương nhiên hỏi là thật, nhưng vờ nghiêm nghị cũng là giả.
Từ trước đến nay không có bí mật nào có thể vĩnh viễn che giấu, Vô Danh có thể phát hiện, Bùi Khâm cũng có thể phát hiện, cô vốn cũng không chuẩn bị che giấu cả đời...
Chỉ cần cho cô thời gian một hai năm, chỉ cần một hai năm.
Bùi Khâm trầm mặc một lát, thành thật trả lời: "Phụ hoàng có một đội ám vệ chuyên thu thập tin tức ngoài cung cho người. Tháng ba năm nay khi An Khánh Vương ngã bệnh, ta nghe từ chỗ phụ hoàng... Trương thừa tướng sai Trương Tam công tử Trương Trường Ngôn xông vào An Khánh Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-292.html.]
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Phụ hoàng chỉ nói Trương thừa tướng và An Khánh Vương có hiềm khích rất sâu, nhưng lại bị những chuyện khác Vẻ mặt Dung Chiêu hơi trầm xuống.
Quả nhiên, Trương thừa tướng có hoài nghi, chuyện này không thể không lộ ra một chút tin tức.
May mắn là Bùi Khâm hoài nghi, nếu như là Vĩnh Minh Đế chú ý, vậy thì chuyện này mới thật sự là không thể xử lý.
Dung Chiêu thản nhiên nói: "Hoàng thượng thật sự yêu thương ngươi."
Bùi Khâm nghe vậy, gật đầu cười, trong mắt có vui vẻ và kính ngưỡng chân thành.
Hắn cả đời này sùng bái nhất là phụ hoàng Vĩnh Minh Đế, mà phụ thân của hắn cũng thật sự yêu thương hắn, những năm này có thể giúp cho hắn ngang hàng với Nhị hoàng tử lớn tuổi, Tam hoàng tử có thế gia chống lưng chính là sủng ái của phụ thân.
Vì hắn, cho dù mẫu thân phạm sai lầm, phụ thân cũng nhẹ nhàng tha thứ.
Vĩnh Minh Đế là chỗ dựa của hắn, cũng là căn cơ để hắn đoạt vị.
Nói đến đây, Bùi Khâm không có bất kỳ giấu diếm, tiếp tục nói: "Trương gia không có khả năng đột nhiên làm ra hành động thất lễ An Khánh Vương phủ như thế, chỉ sợ là có chuyện gì muốn tra xét, không lâu sau trong phủ ngươi lại biến mất một người hầu bên người..."
Dung Chiêu nhìn chén trà, ý bảo hắn tiếp tục.
Bùi Khâm: "Ta cảm thấy trong này có vấn đề, cho nên vẫn ghi tạc trong lòng, lần trước hẹn gặp ngươi vốn chỉ là vì muốn mời ngươi đầu nhập, nhưng chỉ liếc mắt một cái, ta không thể kết luận ngươi là nam hay nữ."
Nếu là bình thường, hắn có thể nhận định Dung Chiêu là nam.
Nhưng có việc lúc trước làm nền, cảm thấy An Khánh Vương phủ khả năng cất giấu bí mật, hắn liền không thể xác định Dung Chiêu là nam hay nữ.
Những việc sau đó, Dung Chiêu đã biết.
Bùi Khâm ra vẻ "thấy sắc nảy lòng tham", đầu óc mụ mị cố gắng tiếp xúc cô để thăm dò.
Chỉ là nắm tay của cô, chạm đến da thịt cô, Ngũ hoàng tử tiếp xúc qua vô số nữ tử liền lập tức xác định... Dung Chiêu là nữ tử.
Bùi Khâm nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: "A Chiêu, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bất kính với ngươi, ngược lại, ta cực kỳ tán thưởng A Chiêu."