Cô vừa nói như vậy, Trương Tam cũng không tiện nói gì, bĩu môi, dư quang lại gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Dung Chiêu: "Ta có thể sinh long hoạt hổ cũng là phải dưỡng thương hồi lâu mới khỏe lại được, còn hy sinh một phu xe, sát thủ đêm đó quả thật thiếu chút nữa lấy được mạng ta."
Chẳng biết tại sao, trong đầu Trương Tam đột nhiên nghĩ đến cảnh Dung Chiêu bị người ta ám sát, m.á.u tươi đầm đìa.
Hắn lại tức giận, cắn răng mắng: "Ban ngày ban mặt, càn khôn chiếu sáng, thật sự là không có vương pháp, tại sao còn chưa tra được hung thủ, Quan Mộng Sinh, cha ngươi làm gì vậy?"
Quan Mộng Sinh không nghĩ tới kéo đến chính mình, lập tức cãi lại: "Việc này đương nhiên không phải dễ tra như vậy, ngươi nếu có bản lĩnh thì ngươi đi tra a?"
Trương Trường Ngôn: "Ta cũng không phải Đại Lý Tự Thiếu Khanh!"
Quan Mộng Sinh: "Vậy ngươi cũng không cần khoa tay múa chân."
Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, Trương Nhị đi ngăn cản Trương Tam, những người khác đi ngăn cản Quan Mộng Sinh, Bùi Quan Sinh cùng Bùi Thừa Quyết bất động như núi.
Dung Chiêu đem một màn này thu vào trong mắt, thầm nghĩ, Trương Tam này ngược lại coi như quan tâm cô.
Mặc dù có thể là quan tâm đến tiền của hắn.
Dung Chiêu nhìn hai người lộ ra nụ cười, thanh âm ôn hòa: "Ta biết Trương Tam công tử quan tâm ta, Quan công tử cũng quan tâm ta, chớ vì thế mà cãi nhau, mọi người mau uống trà."
Cô lên tiếng, hai người lúc này mới hòa hoãn một chút, ngồi xuống.
Bùi Thừa Quyết bưng chén trà lên, lười biếng nở một nụ cười: "A Chiêu còn sống trở về là tốt rồi."
Hắn chuyển lời, nhẹ giọng thăm dò: "Nghe nói gần đây A Chiêu đã gặp ba vị hoàng tử hai lần, có chuyện gì sao?"
Ngăn Dung Chiêu lại không chỉ là quan tâm, hiển nhiên còn là vì hỏi thăm tin tức.
Cùng lúc gặp ba vị hoàng tử, trong kinh không biết có bao nhiêu người đều vểnh tai muốn nghe ngóng tin tức.
Dung Chiêu nghịch nắm ly trà nghe vậy rồi cười. Cô cũng không giấu diếm, vân đạm phong khinh: "Ta và ba vị hoàng tử muốn hợp tác làm ăn."
Mọi người: "...?"
Mọi người ở đây đều cả kinh.
Lời này lượng tin tức cũng quá lớn!
Việc làm ăn của Dung Chiêu đã đạt đến trình độ hợp tác với hoàng tử?
Hơn nữa còn là ba vị hoàng tử cùng nhau hợp tác.
Hiện giờ triều đình tình huống như thế nào, đám nhị đại ở đây còn có thể không biết? Thậm chí có rất nhiều người ở đây trong nhà đều có hoàng tử mình ủng hộ, ngày thường bậc cha chú cũng không qua lại nhiều.
Có thể thấy được đoạt đích hiện giờ có bao nhiêu kịch liệt.
Ba vị hoàng tử hiện tại đều bận rộn cản trở thế lực của đối phương, cùng nhau làm gì còn khó, càng đừng nói là hợp tác làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-300.html.]
Ba người bọn họ hợp tác, xác định sẽ không phá hoại lẫn nhau, cuối cùng dẫn đến làm ăn thất bại sao?
Rốt cuộc là làm ăn gì có thể tụ tập được ba vị hoàng tử?
Mọi người kinh ngạc đến cực điểm.
Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết cùng với huynh đệ Trương gia càng kinh ngạc.
Thân phận bọn họ cao, thông tin trong nhà nhiều hơn, cũng có thể đoán được nhiều thứ hơn.
Nói thí dụ như lần này Dung Chiêu bị ám sát, rất có thể là do một trong ba vị hoàng tử làm, tin tức này bọn họ đều biết.
Bao gồm Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn.
Bọn họ chỉ không xác định được là vị hoàng tử nào hạ thủ.
Loại tình huống này, Dung Chiêu lại còn có thể hợp tác làm ăn với hoàng tử?
Việc này thật sự rất kỳ quái.
Trương Trường Hành vội truy vấn: "Dung thế tử, ngươi cùng ba vị hoàng tử hợp tác làm ăn cái gì?"
Dung Chiêu nghe vậy, cười thần bí: "Tạm thời giữ bí mật, rất nhanh mọi người sẽ biết."
Đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đều rơi vào trầm mặc.
Dung thế tử này thật đúng là có bản lĩnh, lại có thể kéo ba vị hoàng tử Ngay cả Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn cũng nghĩ không ra, rốt cuộc có sinh ý gì có thể đả động ba vị hoàng tử?
Chẳng qua...
Việc làm ăn có thể kéo ba vị hoàng tử cùng hợp tác, Dung Chiêu xác định mình có thể làm chủ sao?
Bùi Quan Sơn nhìn cô thật sâu, thật lòng nhắc nhở: "Ba vị hoàng tử thân phận quý trọng, thế cục trong triều lại phức tạp, ngươi cẩn thận."
Dung Chiêu hiểu được hắn đang nhắc nhở mình, cẩn thận không nên bị đoạt đích liên lụy.
Dính líu đến ba vị hoàng tử, gần như rất dễ dàng dính líu vào trong đoạt đích và mưu kế huyết tinh.
Cô mỉm cười gật đầu.
Quan Mộng Sinh vò đầu, trông mong nhìn Dung Chiêu: "Ta thật sự rất tò mò các ngươi làm ăn gì, có ảnh hưởng lớn như Đoàn Đoàn chúng ta không?"
"Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."
Dung Chiêu lấy lại khẩu vị, chớp chớp mắt: "Ta đã rất nhiều ngày không chú ý đến chuyện trong kinh, các vị huynh đài, có thể nói cho Dung Chiêu biết gần đây trong kinh xảy ra chuyện gì không?"
Cô mở miệng, những người ở đây vẫn rất nể tình, rất nhanh nhặt được chút chuyện nói cho cô nghe.
Dung Chiêu nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng đáp hai câu, làm cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt, cũng càng thêm không chút cố ky, thế cho nên rất nhiều người đều đem chút chuyện xấu hổ nói ra.
Dung Chiêu ánh mắt sáng lấp lánh lắng nghe, là một vị thính giả vô cùng tốt.