Về phần chờ thêm mấy ngày nữa, khi bọn họ đọc được những tin tức này trên báo, tâm tình sẽ như thế nào...
Vậy thì không biết.
Hàn huyên trong chốc lát, Dung Chiêu thấy thời gian không còn sớm nữa, lần nữa giơ chén trà lên, ôn hòa cười nói: "Cảm tạ các vị huynh đài quan tâm Dung Chiêu, tiền trà hôm nay Dung Chiêu mời."
Hiện tại những thế gia công tử này đều rất thiếu tiền.
Nhất là sau khi bọn họ bận rộn với Đoàn Đoàn, luôn dễ dàng bởi vì từng tiếng khen ngợi của dân chúng mà hưng phấn, hoặc mềm lòng vì khuôn mặt u sầu của nông dân, dẫn đến đổ thêm nhiều tiền vào.
Cũng bởi vậy, hiện tại bọn họ tụ hội cũng không có người mời khách.
Đầu là một người nộp một ít tiền, điều này cũng dẫn đến cơ hội bọn họ tụ tập cũng giảm mạnh.
Cũng chẳng phải gì, chủ yếu là lười tiêu tiền.
Trà lâu bọn họ thường đi cũng không rẻ.
Hôm nay tụ tập cũng bởi vì Dung Chiêu.
Nếu không chặn được xe Dung Chiêu, bọn họ cũng muốn đi mời Dung Chiêu tới.
Hôm nay cô mời khách, không phải tiết kiệm tiền trà cho bọn họ sao? Tuy rằng không đắt, nhưng tích tiểu thành đại a.
Phải biết rằng, hiện giờ ở đây ngoại trừ Trương gia huynh đệ, những người khác đều là cổ đông của Đoàn Đoàn, cũng không phải là người không để chút tiền lẻ trong mắt nữa.
Đừng nói tiền lẻ, cho dù là một văn hai văn, bọn họ cũng để ý!
Đám người tan cuộc.
Trương Trường Ngôn và Trương Trường Hành kẹp ở trong đám người, nghe mọi người vây quanh Dung Chiêu khen ngợi...
"Dung thế tử đúng là khảng khái."
"Còn không phải sao, Dung thế tử rất hào phóng."
"Ta rất thích giao thiệp với Dung thế tử, sảng khoái."
"Ngày sau việc làm ăn của Dung thế tử, chúng ta cũng sẽ hết sức ủng hộ." Ủng hộ kiểu không cần tốn tiền ấy.... được tiền trà rồi, Dung Chiêu hào phóng thật."
Hắn rất hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-301.html.]
Trương Trường Ngôn gật đầu.
Trên mặt hắn nở một nụ cười, hắn rất vui vì tiết kiệm được tiền.
Nhưng cười một lúc, hắn đột nhiên dừng lại, mãnh liệt phản ứng...
Dung Chiêu có tiền như vậy, có thể thuê một trăm hộ vệ, cảm tạ bọn họ cũng chỉ mời vài chén trà, tại sao bọn họ lại vui vẻ như vậy?
Rõ ràng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền a? Chỉ là tiền một ly trà thôi mà!
Dung Chiêu rõ ràng có Phúc Lộc Hiên, nếu thật sự cảm tạ bọn họ quan tâm, mời bọn họ đi Phúc Lộc Hiên ăn một bữa không được sao?!
Trương Trường Ngôn nghĩ đến cái nghèo của mình, lại nghĩ đến sự giàu có của Dung Chiêu, đều là cổ đông Phúc Lộc Trang, nhất thời tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao khác biệt lại lớn như vậy?
Hắn lại quay đầu nhìn về phía những người bên cạnh, mỗi người đều bị một ly trà mua chuộc, chúng tỉnh phủng nguyệt bợ đỡ Dung Chiêu.
Trương Tam nhỏ giọng mắng: "Một đám quỷ nghèo."
Còn không phải là quỷ nghèo sao?
Trước kia ai thèm để ý chút tiền trà này? Ăn cơm cũng phải tranh nhau tính tiền.
Trước kia ăn chực bánh ngọt chỉ có một mình hắn, mỗi lần đều có thể ăn rất nhiều, hôm nay tất cả mọi người bắt đầu ăn chực bánh ngọt, chút bánh ngọt được tặng kia căn bản ăn không đủ no.
Trương Tam: "Đáng giận!"
Hắn có bốn mươi phần trăm cổ phần của Phúc Lộc Trang, nhưng trong túi hắn chỉ có mấy đồng xu.
Cho nên hắn rốt cuộc là nghèo hay là giàu đây?
Trương Tam vì sự nghèo khó của mình mà rối rắm.
Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết ngược lại không để ý việc này, bọn họ liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được thâm trầm.
Rốt cuộc là kinh doanh cái gì?
Vì sao có thể khiến cho ba vị hoàng tử hợp tác? Thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?... chuyện tòa soạn báo.
Hôm nay ba vị hoàng tử đã đáp ứng hợp tác, tòa soạn báo muốn thuận lợi phát triển, cũng phải cần bọn họ thật tâm thật ý hao tâm tổn trí, nhất là chỗ Hoàng đế và triều thần.