MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Nói xong, cô không nói gì nữa, chỉ nhìn những hài đồng này.

Kinh thành có không ít hài đồng lưu lạc bần khổ, sau lại nghe nói chỗ này của Dung Chiêu có thu lưu hài đồng, lại có không ít hài tử nông thôn tìm tới, Dung Chiêu toàn bộ thu nhận bọn chúng.

Mùa đông giá rét như vậy, cô hy vọng bọn chúng có thể không bị đông chết, mà là gieo xuống một ngọn lửa hy vọng trong lòng.

Một động tác thuận tay của cô, tiêu một chút tiền, có thể là cơ hội xoay chuyển vận mệnh của một số người.

Dung Chiêu hy vọng bọn chúng đều có thể nắm được cơ hội này.

Vừa nói xong, có đứa liền cất tiếng nói: "Ta nhất định sẽ chăm chỉ đi theo phu tử học chữ, tạ ơn Dung thế tử!"

Đứa bé này lúc nói chuyện hốc mắt đã đỏ bừng, không khó tưởng tượng, hắn đã từng gặp qua bao nhiêu khổ sở.

Sau hắn, cơ hồ tất cả hài đồng đồng thanh hô to...

"Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ học chữ, không phụ lòng thế tử!"

Mặc quần áo mới tỉnh, trong lòng gieo xuống hy vọng, đôi mắt tất cả bọn chúng đều nóng bỏng, mang theo cảm kích nhìn Dung Chiêu.

Nếu không phải Dung Chiêu không cho bọn chúng gặp mặt quỳ xuống hành lễ, bọn chúng lúc này đã nằm rạp trên mặt đất.

Chỉ có những đứa trẻ bị đói, chịu khổ mới biết được, ăn no là một việc hạnh phúc biết bao.

Bọn chúng trưởng thành quá sớm nên đều hiểu, thứ Dung Chiêu cho bọn chúng đến tột cùng là cái gì.

Là hy vọng, cũng là tương lai.

Một số hài đồng tuổi tác nhỏ hơn có lẽ còn không hiểu.

Nhưng bọn chúng thích ở đây, thích "nhà ăn" có thể ăn no, thích "phòng học" có thể học chữ...

Dung Chiêu nhìn bọn chúng, cười cười, tùy ý phất tay,"Đi ăn cơm đi, ngày mai chuẩn bị đi làm."

"Vâng ạ..."

"Hoan hô!"

Tiếng hoan hô vang lên, Dung Chiêu tiêu sái xoay người. hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt phức tạp: "Ngươi rất lương thiện..."

Hắn đột nhiên nảy ra ý tưởng đến xem, không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-306.html.]

Điều này làm cho tâm tình hắn cực kỳ phức tạp.

Hắn làm sao không nhìn ra những hài đồng này ở đây đạt được cái gì?

Mà Dung Chiêu làm những chuyện này, dĩ nhiên chưa bao giờ mượn việc này dương danh, hoàn toàn là phát ra từ bản tâm.

Dung Chiêu: "Bọn chúng phù hợp."

Bán báo sao có thể thiếu trẻ bán báo chứ?

Tâm tình Trương Trường Ngôn càng thêm phức tạp, hai mắt ngây ngẩn nhìn Dung Chiêu.

Dung Chiêu đi tới bên cạnh hắn, nhướng mày: "Ngươi tìm ta làm gì? Còn chưa tới cuối tháng đâu."

Trương Trường Ngôn: "Ngoại trừ lĩnh hoa hồng, không có việc gì thì không thể tìm ngươi à?"

Hắn cũng nói không rõ mình tìm Dung Chiêu làm gì, nhưng không hiểu sao lại muốn đến...

Dung Chiêu cũng không hỏi nữa, đột nhiên kéo tay áo hắn, lộ ra nụ cười.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn bị nhìn đến mức dựng lông mao, theo bản năng sờ sờ gáy, vành tai ửng đỏ, thô lỗ nói: "Nhìn ta làm gì?"

Dung Chiêu sang sảng cười nói: "Ta không phải đang nghĩ thật trùng hợp sao? Ta nhớ ngươi, ngươi lại tới đây."

Trương Trường Ngôn: "?22"

Hắn thiếu chút nữa hoài nghỉ mình nghe lầm, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.

Nhưng câu tiếp theo của Dung Chiêu là: "Ta nhớ ngươi có quen Từ thị độc*?"

Thị độc: chức quan, người đọc sách cùng Hoàng đế hoặc dạy học cho hoàng tử.

A, hóa ra là có việc.

Màu cà chua trên mặt Trương Trường Ngôn vơi đi, mặt không chút thay đổi: "Hắn là một vị lão sư trước đây của ta, ngươi muốn làm gì? Từ gia chỉ là môn hê nhỏ. không có tiền đâu chẳng lẽ còn muốn kéo đi đầu tư làm ăn?"

Năm đó hắn bất tài, lại không thích đọc sách, Trương thừa tướng liền để cho thi thư thế gia như Từ đại nhân dạy hắn một khoảng thời gian.

Sau đó Từ đại nhân liền thăng quan trở thành Từ thị độc.

Dung Chiêu lại tươi cười, kéo hắn đi về phía trước,"Đi đi, chúng ta đi tìm Từ đại nhân, ta cùng ngươi bái phỏng lão sư của ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi