MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Trường Ngôn: "...?"

Hắn bị Dung Chiêu kéo đi về phía trước, tiếp tục nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Dung Chiêu: "Nghe nói Từ đại nhân có một nữ nhi, tài nghệ xuất chúng..."

Còn chưa nói xong, Trương Trường Ngôn trừng to mắt: "Ngươi coi trọng Từ tiểu thư? Ngươi không phải là điên rồi sao, Lưu gia tiểu thư không cưới, lại muốn cưới Từ gia tiểu thư?!"

Từ gia tiểu môn tiểu hộ, ở trong kinh xem như quan lại thế gia mạt đẳng.

Nếu không phải có mỹ danh là thư hương môn đệ, sợ là căn bản không ai để ý tới bọn họ.

Dung Chiêu mỉm cười: "Ta muốn mời Từ tiểu thư đến tòa soạn làm biên tập viên."

Trương Trường Ngôn: "??2"

Hắn hất tay Dung Chiêu ra,"Đầu óc ngươi có vấn đề! Ta không đi!"

Tuy rằng không biết "tòa soạn báo" là cái gì, cũng không biết "biên tập" là cái gì, nhưng đây rõ ràng là Dung Chiêu muốn để Từ gia tiểu thư đến "công tác" tại tòa soạn báo do ba vị hoàng tử liên thủ mở ra.

Điều này sao có thể?!

Dung Chiêu kéo ống tay áo hắn, chớp chớp mắt: "Trương huynh..."

Bị Dung Chiêu giương mắt nhìn mình, Trương Trường Ngôn chỉ có thể đầu hàng: "... Đi đi đi, có bị đuổi ra ngoài cũng đừng trách ta."

Thật sự là đầu óc có bệnh.

Lại muốn mời khuê các nữ tử đi đến tòa soạn báo làm việc?

Hai canh giờ sau.

Từ đại nhân cùng Từ gia tiểu thư tươi cười tiễn Dung Chiêu ra khỏi phủ.

Hai người mới vừa lên xe ngựa, Trương Trường Ngôn liền hùng hổ mắng chửi: "Họ Từ này thật sự không biết xấu hổ, hắn căn bản là muốn cho ngươi làm con rể hắn, cho nên mới sảng khoái đồng ý!!"

Hắn rất tức giận.

Cũng không biết là Từ lão đầu không biết xấu hổ. hay là giả cái khác.

Dung Chiêu vẻ mặt bình tĩnh: "Bình tĩnh một chút, hắn là lão sư của ngươi."

Trương Trường Ngôn: "Lão sư cái rắm, năm đó đã cảm thấy hắn tham lam hư vinh rồi, bằng không cũng sẽ không chỉ dạy ta một thời gian liền bị đuổi ra ngoài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-307.html.]

Hắn nhìn Dung Chiêu: "Từ thị độc tài học rất tốt, nhưng nhân phẩm không tốt, hắn căn bản không phải thật lòng ủng hộ Từ tiểu thư đến tòa soạn báo."

Vẻ mặt Dung Chiêu bình tĩnh,"Vậy thì sao? Từ tiểu thư nguyện ý, phụ thân cô ấy cũng đồng ý cho cô ấy rời khỏi khuê phòng, ta mặc kệ hắn có mục đích gì."

Trương Trường Ngôn cổ quái nhìn Dung Chiêu, lẩm bẩm: "Có đôi khi ta thật sự không biết ngươi muốn làm gì nữa."

Dung Chiêu chỉ cười không nói.

Một lát sau, Trương Trường Ngôn phát hiện phương hướng xe ngựa có chút kỳ quái...

Hắn tò mò: "Đây là đi đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ăn cơm?"

Câu cuối cùng chỉ thuận miệng hỏi, hắn biết Dung Chiêu chắc chắn sẽ không mời hắn ăn cơm.

Thế nhưng Dung Chiêu gật đầu: "Chờ làm xong việc, ta khẳng định mời ngươi ăn cơm."

Trương Trường Ngôn: "Thật sao?" Còn có loại chuyện tốt này?

Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, cô nhe răng cười, mắt phượng cong cong,"Chúng ta đi Ngô gia bái phỏng trước, sau đó lại đi ăn cơm, ta nhớ đích trưởng tử nhà hắn cưới cháu gái của Thôi thái phó, năm đó Thôi Ngũ Nương cũng là tài danh vang xa..."

Trương Trường Ngôn trực tiếp phóng xuống xe ngựa.

Dung Chiêu gắt gao bắt lấy hắn.

Trương Trường Ngôn: "Thôi gia không phải Từ gia! Ngươi lần này e rằng thật sự sẽ bị đánh, Thôi thái phó rất trọng thể diện, tuyệt đối đánh c.h.ế.t ngươi, ta mới không đi..."

Dung Chiêu nhếch miệng cười: "Thôi Ngũ Nương không phải gả đi rồi sao." tự ngươi đi đi!"

Dung Chiêu nắm chặt ống tay áo hắn, lắc đầu: "Không buông, tam công tử Ngô gia và ngươi là hảo huynh đệ, ngươi dẫn ta đi gặp Thôi Ngũ Nương trước."

Cô hiển nhiên đã sớm có âm mưu.

Trương Trường Ngôn: "..."

Hắn hối hận, hôm nay hắn không nên tới tìm Dung Chiêu!!...

Nửa canh giờ sau.

Ngô gia tam công tử vẻ mặt khóc tang, than thở tiễn Dung Chiêu cùng Trương Trường Ngôn ra khỏi phủ.

Vừa mới đi ra cửa lớn, Ngô gia tam công tử lôi kéo Trương Trường Ngôn đi nói nhỏ, Dung Chiêu liền đứng chờ bên cạnh xe ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi