MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Trương Tam quan tâm Dung Chiêu, chờ hai canh giờ cũng là vì muốn đưa tin tình báo, nhưng gặp mặt liền nói chuyện khó nghe, dưới lớp vỏ tức giận hay quát tháo là quan tâm cùng lo lắng.

Dung Chiêu cũng không tức giận, cô gật đầu: "Được, ta biết rồi."

Trương Trường Ngôn nóng nảy vội cất cao giọng: "Ngày mai cha ta muốn buộc tội ngươi, hơn nữa lần này cha ta muốn tự mình ra tay, bình thường ông ấy đều đứng sau lưng hãm hại người khác, thủ đoạn thâm độc, hôm nay vậy mà tự mình ra trận, vậy có nghĩa là đã nắm chắc mười phần!"

Dung Chiêu vẫn gật đầu, kiễng chân, vỗ vỗ bả vai hắn: "Trương huynh, ta biết cả rồi, ngươi yên tâm đi."

Trương Trường Ngôn: "..."

Trương Trường Ngôn hít sâu một hơi, xua tay: "Quên đi, dù sao những gì ta biết đều nói cho ngươi, ta cũng không ngăn được cha ta, ngươi tự nghĩ biện pháp đi."

Dừng một chút, hắn nhìn Dung Chiêu thật sâu: "Bảo trọng."

Đại khái cảm thấy mình có chút mất mặt, hắn giấu đầu hở đuôi lại bổ sung một câu: "Sắp cuối tháng, ta không muốn không lấy được tiền hoa hồng, cho nên ngươi phải cố lên."

Dung Chiêu nhìn ra hắn quan tâm, cười nói: "Biết rồi."

Hôm nay mặc dù có rất nhiều người muốn tìm cô gây phiền phức, nhưng người quan tâm cô cũng không ít.

Trương Tam khẩu xà tâm phật, điều này cô vẫn luôn biết.

Thấy Dung Chiêu cười đến mức mắt phượng cong cong, dưới ánh đèn, đôi mắt như hai tinh tú lấp lánh rực rỡ, Trương Trường Ngôn vô ý thức cúi đầu, hai má đỏ lên.

Hắn càng không tự nhiên lại càng lớn tiếng thô lỗ: "Ta đi đây, trở về còn phải chịu đòn."

Nói xong, Trương Trường Ngôn xoay người rời đi, bước chân vội vàng.

Hắn bị nhốt trong nhà, hôm nay lén lút trèo tường chạy ra ngoài, hơn nữa hai canh giờ còn chưa trở về, chắc chắn đã bị phát hiện, trở về liền phải bị cha hắn đánh.

Nghĩ tới đây, Trương Tam thở dài, bóng lưng nặng nề.

Dung Chiêu: "..." Ngày hôm sau.

Đại Triều Dương cách ba ngày một đại triều hội, ngày hôm trước đã có đại triều hội, đáng lẽ ngày mai mới có tiếp, hôm nay chỉ là triều hội nhỏ, chỉ những quan viên có việc mới vào cung.

Nhưng một ngày này, lại có vô số quan viên tiến cung.

Vĩnh Minh Đế đại khái cũng luôn chú ý tin tức bên ngoài cung, biết lúc này là tình huống gì, cho nên đã sớm tuyên bố triều hội hôm nay gọi tất cả quan viên vào cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-326.html.]

Các bá quan dường như có cảm giác, đã sớm có chuẩn bị.

Có người chuẩn bị một bụng buộc tội, nhóm Ngự Sử mỗi người tìm thuốc hắng giọng uống, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến cung.

Ba vị hoàng tử cùng tứ đại thân vương thì người nào người nấy bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Hôm nay, tất có một hồi phong ba lớn.

An Khánh Vương phủ.

Sáng sớm, lúc các triều thần vào triều, Dung Chiêu đã bò dậy, cô mặc vào cẩm phục mới làm, hoa văn trăng lưỡi liềm mơ hồ ẩn hiện dưới văn trúc, tóc buộc cao, cổ đứng, cả người có vẻ cao gầy, khí độ bất phàm.

Cô ngồi uống trà ở sân trước.

Dung Vĩ đêm qua ngủ không ngon, thức dậy cũng hơi muộn.

Lúc này thấy Dung Chiêu đã dậy, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao con dậy sớm vậy?"

Dung Chiêu: "Chờ truyền triệu vào cung."

Dung Vĩ: "..."

Ông thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Những người đó hôm nay sẽ làm khó dễ con? Bọn họ còn không đợi tới triều hội ngày mai?!"

Ông đương nhiên biết đám bá quan nhất định phải làm thiêu thân, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, vậy mà không đợi ngày mai, hôm nay đã vội vàng ra tay, càng kinh ngạc chính là...

Vì sao Dung Chiêu lại biết?

Dung Chiêu: "Trương Tam công tử đêm qua đưa tới tin tức, hôm nay Trương thừa tướng cũng có hành động."

Dung Vĩ lúc này trầm mặt.

Ông hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh: "Ta thay quần áo, lát nữa đi cùng con" Dung Chiêu lắc đầu: "Không cần đâu."

Dung Vĩ trừng mắt, cố chấp nói: "Ta nhất định phải đi."

Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Được được được, người muốn đi thì đi đi."

Dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, trận phong ba này vẫn phải tự cô ứng phó.

Dung Vĩ dù sao cũng là vương gia khác họ đệ nhất của triều Đại Nhạn, vả lại mấy năm nay vẫn co đầu rụt cổ, hôm nay Hoàng thượng không truyền triệu ông tiến cung, nghĩ đến cũng không phải là đại sự gì, cũng không ai có thể chỉ trích ông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi