MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Vĩ thấy Dung Chiêu bình tĩnh, càng nôn nóng: "Con không vội chút nào sao? Rốt cuộc con muốn ứng phó thế nào?"

Dung Chiêu: "Cãi nhau."

Dung Vĩ: "..."

Ông xoay người nhìn Tạ Hồng: "Chuẩn bị thuốc viên cho ta, ta muốn mang vào cung."

Tạ Hồng vội gật đầu đáp ứng.

Dung Chiêu nghiêng đầu, hỏi Thạch Đầu: "Đồ ta chuẩn bị đã thu dọn xong chưa?"

Sau sự việc bị hành thích lần trước, Thạch Đầu dưỡng xong thương thế, đi Hoài Châu chủ trì công việc khai trương Phúc Lộc Hiên, hiện giờ đã trở về kinh thành, lại ở bên người Dung Chiêu hầu hạ.

Bây giờ cô có một trăm hộ vệ, Thạch Đầu chủ yếu làm trợ lý.

Thạch Đầu cung kính trả lời: "Bẩm thế tử, xong hết rồi."

Dung Vĩ càng nghe càng mơ hồ, từ sau khi Dung Chiêu ngày càng có chủ kiến, rất nhiều chuyện cô làm ông cũng không biết.

Lúc này ông liền nhíu mày hỏi: "Con chuẩn bị cái gì? Thật sự có lòng tin có thể ứng phó được?"

Dung Chiêu lời lẽ thản nhiên: "Không có lòng tin, có điều không phải còn có ba vị hoàng tử sao?"

"Con xác định tình cảnh hiện giờ ba vị hoàng tử còn có thể tiếp tục ủng hộ con?"

Dung Chiêu lộ ra nụ cười: "Xác định."

Nếu vận khí tốt hơn, không chỉ ba vị hoàng tử sẽ lên tiếng giúp cô...

Dù sao, cô là một gian tế vô cùng thành công....

Triều đình.

Triều hội hôm nay vì tòa soạn báo và Dung Chiêu mà mở ra, bởi vậy trong lòng mọi người đều biết rõ, bao gồm cả Vĩnh Minh Đế đang ngồi trên long ỷ.

Triều hội bắt đầu, có người đi thẳng vào vấn đề.

Một vị Ngự Sử bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói.

"Thần buộc tội An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, không tôn trọng đình, d.a.o động lòng dân, bụng dạ khó lường!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-327.html.]

Một vị Ngự Sử khác ra khỏi hàng, giọng nói sang sảng.

"Thần buộc tội An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu, tuyển dụng An Khánh Vương trắc phi Bạch thị làm chủ biên tòa soạn báo, hai vị nữ tử khác làm biên tập tòa soạn báo, điên đảo cương thường, ảnh hưởng phong hóa, nên nghiêm trị, rắn đe!"

Vừa mới nghe được vị Ngự Sử thứ nhất nói, phản ứng đầu tiên của các bá quan là: Đến rồi!

Nhưng vị Ngự Sử thứ hai nói xong lại làm cho người ta cả kinh, rất nhiều người cũng không biết tòa soạn báo lại còn bổ nhiệm nữ tử, lúc này chợt nghe nói, cực kỳ kinh ngạc.

Dung Chiêu lại tuyển nữ tử vào tòa soạn báo?

Đây không phải là chờ người ta buộc tội hắn sao?!

Ba vị hoàng tử đồng dạng cả kinh.

Bọn họ lúc trước đều bị nội dung trên nhật báo hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, thế nhưng không biết tòa soạn báo còn tuyển dụng nữ tử!

Trong lòng ba người đồng thời oán giận.

Dung Chiêu thật sự biết cách tìm phiền toái, nếu không có chuyện tuyển dụng nữ tử này, bọn họ coi như còn có thể ứng đối, nhưng hiện tại lại thêm một chuyện lớn, làm cho tình hình chuyển biến đột ngột.

Vậy phải làm thế nào cho phải?

Trên long ỷ, Hoàng đế chậm rãi mở miệng: "Hai chuyện này có thật không?"

Trương thừa tướng nhấc chân ra khỏi hàng, cụp mắt, thanh âm bình tĩnh: "Bẩm Hoàng thượng, là thật, An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu mời nữ tử làm biên tập viên tòa soạn báo, việc này có liệt kê trên báo, về chuyện nghị luận đại thần trong triều, cũng xuất hiện trên tờ báo hôm qua."

Nói xong, Trương thừa tướng rút tờ báo ra khỏi tay áo.

Ngự tiền thái giám tiến lên tiếp nhận, cẩn thận đưa đến trước mặt Hoàng đế.

Vĩnh Minh Đế chưa đọc báo sao?

Hôm qua hắn đã xem rồi.

Trong lòng biết rõ nhưng vẫn phải làm cho có hình thức, hơn nữa, hắn càng có thái độ này, lại càng mơ hồ truyền đạt suy nghĩ Hoàng thượng có khả năng muốn thu thập tòa soạn báo... Mà ba vị hoàng tử thì tâm tình càng ngày càng nặng nầ.

Một lát sau, Vĩnh Minh Đế đảo qua nội dung nhật báo, thấp giọng thì thào: "Chu mỗ đại nhân, Trần mỗ đại nhân... Chủ biên tòa soạn Bạch Nguyệt Hoa..."

Hắn cầm tờ báo, ngước mắt, giọng nói uy nghiêm: "Xem ra đúng là có chuyện này."

Ngũ hoàng tử được sủng ái nhất, cũng to gan nhất, lúc này lập tức ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng, hài nhi có lời muốn nói!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi