MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Ngũ Nương giống như người sắp chết, thanh âm khàn khàn khô khốc: "Phụ thân đừng vì nữ nhi mà đắc tội người khác, nữ nhỉ chỉ muốn hòa ly..."

Lâm thị cắn răng: "Hòa ly, bắt buộc phải hòa ly!"

Lão vương phi Triệu thị đau đớn nói: "Ngũ Nương không có chứng cớ, hơn nữa trong kinh cũng chưa từng có tiền lệ hòa ly, hiện giờ Ngũ Nương không thể sinh con, sau khi hòa ly cũng mất hết mặt mũi..."

Dung Ngũ Nương sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.

Triệu thị rưng rưng nước mắt: "Ngũ Nương, con chịu khổ rồi, chúng ta chắc chắn sẽ làm chủ cho con, để Từ gia kia đánh c.h.ế.t Chúc thị, sau đó hung hăng giáo huấn Từ Minh Chí, ngày sau nhất định không để cho con chịu khổ nữa!"

Thân thể Dung Ngũ Nương vẫn nghiêng ngả, nhưng lúc này giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Hài nhi khiến cho tổ mẫu lo lắng rồi..."

Lúc này Dung Chiêu vào cửa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh gọi: "Ngũ tỷ."

Dung Ngũ Nương nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dung Chiêu, đôi mắt đã khóc khô kia đột nhiên rơi xuống một nước mắt, cô vươn tay tới chỗ Dung Nhiêu, òa khóc: "Lục lang!"

Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều nhớ đến Lục muội muội...

Dung Chiêu tiến lên vài bước ôm lấy Dung Hương Tích.

Dung Hương Tích gào khóc.

Trong phòng, tất cả mọi người đầu đỏ mắt.

Bạch thị sớm đã không còn là nữ nhân hậu trạch lúc trước, lúc này vừa lau nước mắt vừa nói: "Ngũ Nương, A Chiêu đã trở lại, A Chiêu nhất định sẽ làm chủ cho con, con đừng sợ."

Dung Ngũ Nương vẫn khóc như cũ, gần như khóc đến ngất xỉu, giống như muốn đem hết những năm tháng khổ sở kia của mình khóc ra ngoài.

Bên cạnh, Giang thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Ngũ Nương, cũng khóc theo.

Tiếng khóc của nữ tử tựa hồ muốn nhấn chìm toàn bộ chính viện.

Dung Chiêu kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng Ngũ tỷ, cô không khóc, giờ khắc này, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, trong mắt sâu không thấy đáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-409.html.]

Mãi cho đến khi Dung Ngũ Nương khóc đủ rồi, lúc này mới chậm rãi Dung Chiêu rốt cục nói câu thứ hai: "Khóc xong, tất cả đều đã qua."

Hốc mắt Dung Ngũ Nương lại đỏ lên, cô quan sát A Chiêu, phát hiện Lục muội muội hoàn toàn khác xa trong trí nhớ, tựa hồ trở thành một người khác.

Nhưng Dung Ngũ Nương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Những chuyện Lục lang làm mấy năm nay, cảnh ngộ của Lục lang, nguy cơ của An Khánh Vương phủ... Nếu không thay đổi, Lục lang làm sao sinh tồn được? Làm sao có danh tiếng như bây giờ?

Qua vài mùa xuân, ngay cả cô cũng không còn là Ngũ Nương ngây thơ trước đây.

Dung Hương Tích hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn: "Lục lang, ta không sao, chuyện này đừng nên làm ầm ï, tổ mẫu nói rất đúng, ta không thể hòa ly..."

Lục lang là nữ cải nam trang, phải vất vả cỡ nào mới có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ?

Dung Hương Tích chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy n.g.ự.c đau đớn, Lục lang cũng là tiểu nương tử, lại phải gánh vác toàn bộ An Khánh Vương phủ, một khi bị phát hiện thân phận chính là vạn kiếp bất phục.

Tình huống này, cô làm sao dám thêm phiền phức cho Lục lang?

Dung Hương Tích thậm chí có chút hối hận vì đã trốn về.

Nhưng khi đó cô trải qua một lần sinh tử, biết mình nếu như không trở về, có lẽ trước khi c.h.ế.t cũng không gặp được người nhà, không gặp được mẫu thân cùng Lục lang...

Lúc này, Dung Hương Tích vừa hối hận vừa cảm thấy may mắn vì có thể trở về gặp người thân.

Dung Chiêu không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu Ngũ tỷ, thanh âm ôn nhu: "Tỷ ở nhà dưỡng thương cho tốt, những thứ khác không cần lo, ta sẽ làm chủ cho tỷ."

"Lục lang..." Dung Hương Tích thanh âm khàn khàn, hai giọt nước mắt lại lăn xuống.

Lúc trước Lục muội muội của cô nhu nhược cỡ nào?

Thế mà mới vài năm đã kiên cường như thế, thậm chí còn muốn làm chủ cho cô.

Lục muội muội mấy năm nay gặp phải chuyện gì?

Dung Hương Tích vừa nghĩ tới, n.g.ự.c liền bắt đầu co rút đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi