Giang thị bên cạnh gào khóc, bà quỳ trên mặt đất, ôm đùi Dung Chiêu: "Cầu xin thế tử đừng để Ngũ Nương quay về đó, cầu xin thế tử!"
Dung Chiêu đỡ Giang thị dậy, gật đầu: "Yên tâm."
Dung Vĩ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài: "Ta hiện tại đi phủ Hộ bộ thượng thư!"
Dung Chiêu lại gọi ông lại: "Phụ thân chờ đã."
Dung Vĩ dừng chân, nhìn về phía Dung Chiêu, chỉ thấy một đôi mắt trầm tĩnh, bên trong sâu không thấy đáy.
"Con muốn đi cùng?" Dung Vĩ hỏi.
Dung Chiêu: "Trước không vội, con còn có một việc phải làm, tin tức Ngũ Nương trở về tạm thời giấu kín."
Tất cả mọi người nghi hoặc.
Giang thị mơ hồ tuyệt vọng, chẳng lẽ thế tử muốn dàn xếp với người Từ gia?
Lúc này, Dung Chiêu đứng lên: "Phụ thân, gần đây An Khánh Vương phủ giao cho người. Mẫu thân giúp con quán xuyến Vân Dung Phường."
"Trắc phi, mấy ngày gần đây người quản lý tốt tòa soạn báo, ta tin tưởng năng lực của trắc phi nhất định có thể làm tốt."
"Tạ Hồng, đưa tin cho Trương Tam, bảo hắn đến lấy quần áo đúng giờ, ngoài ra bảo hắn nói với người bên ngoài ta ở trong phủ tự mình tiếp đãi hắn."
"Thạch Đầu, đưa tin cho Bùi thế tử và Bùi nhị công tử, bảo bọn họ ba ngày sau đến An Khánh Vương phủ làm khách, giữ bọn họ nửa ngày, nói bọn họ giấu diếm tin tức ta không ở kinh thành, phối hợp với ta."
Dung Vĩ biến sắc, cất cao giọng: "Dung Chiêu, con muốn làm gì!"
Dung Chiêu đi ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh: "Không làm gì, chỉ là đi xa nhà một chuyến."
Triệu thị như nghĩ đến gì đó, hai mắt trừng to giữ chặt Dung Chiêu: "Con muốn làm gì? Con đừng xúc động, An Khánh Vương phủ ta nguy cơ trùng trùng, không thể..."
Dung Chiêu chỉ quay đầu nhìn bà, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, người muốn can thiệp chuyện của con sao?"
Triệu thị ngẩn ra. Dung Chiêu vẫy vẫy nha hoàn đang bưng chén thuốc cách đó không xa, nha hoàn cúi đầu, cung kính bưng thuốc tiến lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-410.html.]
Dung Chiêu nhận lấy, cô một tay bưng chén thuốc, tay kia bị Triệu thị nắm chặt, thanh âm của cô bình tĩnh: "Tháng ba năm nay, lúc Trương Tam công tử đến bái phỏng, trước mặt ta đã có người đưa lên một chén độc dược."
Bạch thị lúc này biến sắc, lòng tràn đầy ảo não.
Thân thể Triệu thị lắc lư, thiếu chút nữa đứng không vững, tay siết chặt hơn.
Dung Vĩ quát lớn: "A Chiêu! Câm miệng!"
Lão Vương phi lớn tuổi rồi, nếu bị kích thích xảy ra chuyện...
Vẻ mặt Dung Chiêu lãnh đạm, nhưng vẫn nói tiếp không ngừng: "Nếu không phải Trương Tam công tử xông vào, ta gắng gượng ra ngoài thì ngày đó đã không còn Dung Chiêu, cũng không còn An Khánh Vương phủ."
"Tổ mẫu, nguy cơ của An Khánh Vương phủ không thể tránh, con đã dám đi ra ngoài đối mặt thì đã lường trước sẽ không sợ bất kỳ đao kiếm, cũng sẽ không bỏ mặc người thân."
Cô giơ cao chén thuốc ném thật mạnh xuống.
"Loảng xoảng..." Chén thuốc vỡ thành từng mảnh, khắp mặt đất đều là mảnh vỡ.
Dung Chiêu vẫn nhìn Triệu thị: "Ngày đó tổ mẫu muốn từ bỏ A Chiêu để bảo hộ vương phủ, hôm nay tổ mẫu lại muốn từ bỏ Ngũ tỷ bảo hộ vương phủ sao?"
Triệu thị đứng không vững, thân thể lảo đảo một cái, tay cũng đã buông ra.
Dung Chiêu xoay người, cúi người về phía Triệu thị.
Sống lưng cô thẳng tắp, lúc hành lễ dáng vẻ đỉnh đạc, vô cùng lễ độ, thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng: "Tạ tổ mẫu thành toàn."
Nói xong Dung Chiêu đứng thẳng, sải bước đi ra ngoài.
Dung Ngũ Nương kinh hô: "Lục lang..."
Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ xử lý, Ngũ tỷ chờ ta trở về, đến lúc đó sẽ làm chủ cho tỷ."
Nói xong, người đã biến mất khỏi tầm mắt.
Lâm thị cùng Bạch thị đỡ lão vương phi, ánh mắt lão vương phi vẩn Giang thị vừa lo lắng vừa mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Ngược lại Ngũ Nương lại muốn khóc, thậm chí còn muốn xuống giường, nức nở nói: "Phụ thân, người ngăn cản Lục lang, đừng để Lục lang xúc động, đừng để..."