MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Vĩ đỡ nữ nhi, trấn an nói: "Không sao, nghịch tử kia không ai quản được, để nó đi đi."

Thấy Ngũ Nương còn muốn nói gì, Dung Vĩ nhìn lão vương phi, nhẹ giọng nói: "Con yên tâm, A Chiêu làm việc tuy rằng vô độ lại to gan, nhưng là một người cực kỳ thông minh, nếu nó muốn làm như vậy, ắt đã có chuẩn bị của riêng mình, chúng ta phối hợp với A Chiêu là được, không cần lo lắng quá mức."

Ngũ Nương vẫn cảm giác bất an.

Lâm thị gật đầu: "Đúng vậy, Ngũ Nương, con dưỡng thân thể cho tốt là được, A Chiêu tự có tính toán."

Bạch thị có chút lo lắng: "Cách tháng mười hai chỉ còn sáu ngày, A Chiêu đi chuyến này cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải mất sáu ngày sáu đêm, nếu trước khi cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu không trở về kịp, e là sẽ bị người ta phát hiện..."

Từ đầu tới cuối bọn họ đều không lo lắng Dung Chiêu có thể xử lý tốt chuyện này hay không.

Cơn thịnh nộ của tứ đại thân vương, nguy hiểm đến từ ba vị hoàng tử, văn võ cả triều gây khó dễ... Dung Chiêu đều có thể từng bước vượt qua, chẳng qua chỉ là một Từ Minh Chí, Dung Chiêu dám đi, vậy chắc chắn có thể đối phó được.

Lão Vương phi Triệu thị bình ổn cảm xúc một lúc lâu, quay đầu nhìn Ngũ Nương, cất tiếng: "Con an tâm ở nhà tịnh dưỡng đi."

Bà để lão ma ma bên cạnh đỡ mình ra ngoài, bóng lưng tập tễnh.

Sau khi đi xa, lão Vương phi mới thì thào: "Già rồi, ta già rồi..."

Lúc còn trẻ, bà cũng là một nữ tử to gan giục ngựa giơ roi, bà là nữ nhân có thể chống đỡ An Khánh Vương phủ sau khi trượng phu và nhi tử c.h.ế.t trận.

Nhưng hôm nay, bà thật sự là già rồi, bà cố chấp, ngu ngốc, nhát gan, sợ phiền phức, còn hay cằn nhẳn, thiếu chút nữa đã gây thành đại họa.

Giọng lão ma ma khàn khàn, vẻ mặt lo lắng: "Lão phu nhân..."

Lão Vương phi: "Đi Phật đường thôi."

Mà lúc này, Dung Chiêu đã ngồi xe ngựa ra khỏi thành.

Vừa mới đi tới chỗ không người, cô liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc này trên người một thân áo gai, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, xoay người lên ngựa, chọn ra mười mấy cao thủ...

"Đi Biến Châu."

Dưới mái tóc tán loạn, đôi mắt phượng của Dung Chiêu sắc bén, dây cương run lên, mang theo mười mấy cao thủ kia thúc ngựa đi về Biến Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-411.html.]

Tiếng vó ngựa lộp bộp vang lên, mang theo bụi mù dần dần đi xa....

Biến Châu ở hướng đông bắc kinh thành, cách kinh thành không xa, là châu quận gần kinh thành, cũng có thể xem là nơi tốt cho các quan viên bị thuyên chuyển, xa hơn nữa về phía bắc là Mã Châu gần đây có tuyết rơi nghiêm trọng.

Biên giới Biến Châu cũng bị ảnh hưởng, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng.

Ra roi thúc ngựa, ba ngày ba đêm là có thể đến Biến Châu, trên đường Dung Chiêu cũng không nghỉ ngơi được mấy lần, ngày đêm gấp rút lên đường.

Mà lúc này, mọi người đã nhận được tin tức.

Trương Trường Ngôn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lẩm bẩm: "Dung Chiêu là có ý gì?"

Tại sao phải giúp hắn che dấu?

Hắn đi đâu?

Trương Trường Hành tò mò lại gần hỏi: "Có chuyện gì à?"

Trương Trường Ngôn dừng một chút, lập tức nói: "Không có gì."

Mặc dù không biết Dung Chiêu muốn làm gì, nhưng hắn chỉ cần phối hợp là được.

Đương nhiên, hắn là vì bộ quần áo kia mới bằng lòng phối hợp với Dung Chiêu, hoàn toàn không phải vì cái khác!

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn nhận được tin tức cũng đồng dạng nghi hoặc.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều lựa chọn giống nhau: Phối hợp với Dung Chiêu....

Biến Châu.

Phủ đệ tri phủ xa hoa rộng rãi lại tao nhã, tiết trời mùa đông vốn giá rét, Mã Châu sát vách lại có đại nạn, thế nhưng phủ đệ của Từ Minh Chí lại ấm áp như mùa xuân.

Trong phủ khắp nơi đốt than cực phẩm từ Thanh Châu vận chuyển tới, khiến cho trong phòng cực kỳ ấm áp. "Không đuổi kịp?" Giọng Từ Minh Chí đè nén tức giận.

Phía dưới có một người đang quỳ, vẻ mặt thấp thỏm cùng bất an, thanh âm trầm thấp: "Không đuổi kịp, chúng ta phát hiện quá muộn... Hiện tại người nọ hẳn đã đến kinh thành."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi