MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT



Vẻ mặt Dung Vĩ phức tạp nhìn thoáng qua Dung Chiêu, lắc đầu: "Nha đầu ngươi thật sự là càng ngày càng to gan..."

Chạy sáu ngày sáu đêm chỉ vì tới nơi thiến nam nhân.

Đây thật sự là chuyện nữ tử có thể làm được?!

Dung Chiêu không trả lời, chờ nha hoàn buộc tóc xong, cô đứng lên nhếch khóe miệng, giữ vững tinh thần, thoạt nhìn tựa hồ không khác gì bình thường, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Cô xoay người đi ra ngoài,"Mọi người coi như không có gì xảy ra, ta đi Vân Dung Phường trước."

Lúc đi ngang qua Dung Hương Tích, cô giơ tay vỗ bả vai tỷ tỷ,"Ngũ tỷ yên tâm, trước tiên đừng vội hòa ly, chờ một thời gian ta sẽ giúp tỷ bỏ hắn."

Nói xong Dung Chiêu sải bước rời đi.

Dung Hương Tích kinh ngạc nhìn bóng lưng Dung Chiêu.

Dung Vĩ bất đắc dĩ: "Bây giờ A Chiêu chính là như vậy, cực kỳ điên cuồng, ai cũng không quản được nó, chuyện đã đến nước này con cũng đừng lo lắng, để A Chiêu tự mình xử lý đi..."

Lời còn chưa dứt đã thấy Dung Hương Tích mặt đầy nước mắt.

Cô nhìn Dung Chiêu rời đi, trong mắt là vui sướng cũng là cảm động.

Dung Vĩ thở dài, không nói gì nữa.

Bạch thị lau nước mắt, cũng đi ra ngoài,"Vương gia, ngài ở lại với Hương Tích đi, ta đi tòa soạn báo."

Lâm thị cũng lau nước mắt, hít sâu một hơi đi ra ngoài,"Đúng đó, Vương gia ở lại với Hương Tích, ta đi xử lý sổ sách."

Hai người một trước một sau rời di.

Chỉ còn lại người rảnh rỗi An Khánh Vương trông coi Dung Hương Tích đang òa khóc vì cảm động....

Xe ngựa An Khánh Vương phủ lộc cộc đi tới Vân Dung Phường, trên đường đi Dung Chiêu có thể nghe được những lời bàn tán liên quan đến Vân Dung Phường.

Vòng thi đấu thứ hai của Vân Dung Phường vô cùng đơn giản, nhưng lại vô cùng mới lạ.

Cho mỗi vị tú nương thời gian mười lăm ngày, Vân Dung Phường cung cấp toàn bộ vải vóc và trang sức có sẵn, cùng với thợ thủ công làm trang sức, tú nương hỗ trợ thêu thùa, khu vực cho bọn họ làm quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-416.html.]

Tương đương với mỗi tú nương dự thi không chỉ có một người làm, mà có thể tạo một đoàn đội.

15 ngày cũng đủ rồi.

Ngày mười lăm tháng mười hai, Vân Dung Phường sẽ phát hoa lụa cho dân chúng, mỗi người tối đa hai bông, nếu muốn nhiều hơn có thể một văn tiền mua một bông.

Đến lúc đó, quần áo các tú nương làm ra sẽ mang đi triển lãm, dân chúng nếu cảm thấy đẹp thì có thể ném hoa lụa.

Dựa theo số lượng hoa lụa cuối cùng, quyết định bộ y phục nào tiến vào vòng thứ ba.

"Cái này được, rất tốt!"

"Nói cách khác, chúng ta cũng có thể quyết định trang phục nào đẹp?"

"Đương nhiên rồi, quy tắc này rất thú vị, ta cảm thấy cực kỳ hứng thú."

"Nhưng mà hoa lụa đắt quá, hẳn một văn tiền một bông!"

"Thì ngươi ném hoa miễn phí là được mài!"

"Trách không được lúc trước Đoàn Đoàn đi khắp nơi làm hoa lụa, nhà chúng ta cũng nhận công việc thủ công này, làm rất nhiều hoa lụa."...

Cuộc thi mới mẻ độc đáo rất nhanh đã thu hút toàn bộ chú ý của kinh thành, tất cả mọi người bắt đầu chờ mong mười lăm ngày sau.

Mà hiện tại Dung Chiêu chuẩn bị đi tới Vân Dung Phường.

Xe ngựa còn trên đường, chưa chạy tới Vân Dung Phường đã bị người ta ngăn lại.

Trương Tam không chút khách khí xoay người nhảy lên xe ngựa, sau đó có thêm Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn, Tạ Hồng nhìn sang Dung Chiêu, thấy cô gật đầu mới chui ra khỏi xe ngựa, ngồi ở bên ngoài.

Xe ngựa lộc cộc đi về hướng Vân Dung Phường.

Trương Trường Ngôn cầm lấy bánh ngọt trên bàn trà trước mặt ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu? Tại sao lại bảo chúng ta yểm hộ ngươi?"

Bùi Quan Sơn: "Ta tra được An Khánh Vương phủ có một vị tiểu thư trở về, ngươi lần này xuất môn là bởi vì chuyện của Ngũ tỷ?"

Dung Chiêu kinh ngạc nhìn hắn.

Tin tức linh thông như vậy Bùi Thừa Quyết nở nụ cười: "A Chiêu, hắn lừa ngươi, chuyện Ngũ tỷ ngươi trở về rất nhiều người đều biết, nhưng đã xảy ra chuyện gì, ngươi đang làm gì thì không ai biết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi