Bùi Quan Sơn bĩu môi.
Cái tên phá đám này.
Dung Chiêu cười cười, cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Các ngươi có giúp ta che giấu không?"
"A Chiêu, ta làm việc ngươi còn không yên tâm?" Bùi Thừa Quyết hỏi ngược lại.
Bùi Quan Sơn lúc này vô cùng thẳng thắn: "Dựa theo kế hoạch của ngươi, chúng ta đến nhà đợi nửa ngày, sau đó liền cùng các công tử khác nói đến chuyện đi vương phủ gặp ngươi. Sau đó lại hẹn thêm lần nữa, xe ngựa An Khánh Vương phủ dừng ở cửa sau Phúc Lộc Hiên,"chúng ta" ở lầu bốn ăn cơm, các công tử khác đều rất hâm mộ."
Trương Trường Ngôn nuốt xuống bánh ngọt, lại bắt đầu bóc hạt dưa.
Hắn thích bóc nhiều hạt dưa, sau đó bỏ miệng ăn một lượt, cực kỳ thỏa mãn.
Trương Tam vừa bóc hạt dưa vừa nói: "Yên tâm đi, ngay cả cha ta cùng đại ca nhị ca cũng không biết ngươi không ở nhà, ta giấu diếm rất tốt, còn ngồi xe ngựa nhà ngươi đi Phúc Lộc Trang một chuyến."
Nói tóm lại, sáu ngày này bọn họ ngụy trang rất tốt.
Thời gian sáu ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ba người bọn họ đều là người thông minh, tuyệt đối ngụy trang đúng chỗ.
Bùi Thừa Quyết vẫn luôn quan sát Dung Chiêu, trên mặt cô tuy rằng đánh phấn che dấu tiều tụy, nhưng loại cảm giác mệt mỏi bôn ba sáu ngày sáu đêm này cũng rất khó tiêu trừ.
Hắn nhíu mày: "Rốt cuộc ngươi đi làm gì? Sao lại tiểu tụy như vậy?"
Hai người khác cũng nhìn qua, đồng thời nhíu mày, ánh mắt lo lắng.
Dung Chiêu cười cười, chuyện này đối với bọn họ không có gì phải giấu diếm, sau này còn có một hồi đại phong ba với Từ gia, chờ tin tức Từ Minh Chí đưa đến kinh thành, bọn họ cũng sẽ đoán được.
Không bằng thẳng thắn một chút.
Vì thế cô cười nói thẳng: "Cũng không có gì, chỉ là đứa cháu trai của Từ gia kia không xứng đáng với Ngũ tỷ ta, ta đi Biến Châu thiến hắn."
Đi Biến Châu thiến hắn...
Thiến hắn... Thiến...
Có cần thản nhiên nói ra những lời đáng sợ như vậy không?
Bùi Quan Sơn ngây người: "...?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-417.html.]
Bùi Thừa Quyết trợn tròn mắt: "??"
Động tác cắn hạt dưa của Trương Tam cũng dừng lại: "??22"
Lập tức gần như là động tác theo bản năng, ba người bọn họ cùng che lại hạ bộ.
Má nó, thật đáng sợ!
Ác mộng của đàn ông!
Xe ngựa đến Vân Dung Phường thì dừng lại, Dung Chiêu cầm hạt dưa Trương Tam đã bóc sẵn, vừa xuống xe ngựa vừa ăn, giọng nói mơ hồ: "Cho nên các ngươi cần phải giúp ta giấu kỹ, sáu ngày nay ta đều ở kinh thành..."
Một lần ăn nhiều hạt dưa quả thật rất thỏa mãn.
Nói xong, Dung Chiêu đã hoàn toàn xuống xe ngựa.
Trương Tam ngây người một lúc mới phản ứng lại, gào lên: "Hạt dưa của ta..."
Trương Tam nhảy xuống, to tiếng mắng: "Ngươi muốn ăn sao không tự mình bóc, mắc gì lại ăn của ta, Dung Chiêu, ngươi thật sự quá đáng!"
Dung Chiêu: "Hạt dưa là của ta."
Trương Tam: "Là ta bóc!"...
Hai người cãi nhau, đi tới bên ngoài Vân Dung Phường.
Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, bọn họ vẫn chưa bình tĩnh lại, hai người gần như đồng thời bưng chén trà trên bàn lên, uống hai ngụm nước bình ổn tâm trạng.
Bùi Thừa Quyết: "Trương Tam... nội tâm rất cường đại."
Bùi Quan Sơn đồng ý gật đầu.
Lời nói kia của Dung Chiêu lượng tin tức quá lớn, bọn họ đều chưa lấy lại tỉnh thần, Trương Tam thế nhưng còn có tâm tình ăn thua đủ với Dung Chiêu vì đã ăn hạt dưa của hắn, không hề để tâm việc đích tôn Từ gia, đường đường tri phủ đại nhân bị thiến...
Bọn họ nào biết được, Trương Tam đi theo Dung Chiêu lăn lộn đã lâu, vẫn cảm thấy những chuyện mà kẻ biến thái như Dung Chiêu làm ra đều rất bình thường, căn bản không cần cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai người đi xuống xe ngựa, vẫn hoảng hốt như cũ. đều buộc trên người nam tử, kẻ phụ bạc trong thiên hạ lại nhiều vô số, rất nhiều nữ tử đều ở hậu trạch chịu khổ cả đời...
Dung Ngũ Nương trở về, bọn họ có thể tưởng tượng ra được cô đã chịu ủy khuất cực lớn.