Thế nhưng bọn họ thật sự không nghĩ tới... Dung Chiêu sáu ngày sáu đêm gấp rút đi Biến Châu là để thiến Từ Minh Chí.
Dung Chiêu trở về rất nhanh, gió êm sóng lặng.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không có khả năng thật sự gió êm sóng lặng, sau này nhất định sẽ có một hồi phong ba thật lớn.
Từ gia và Từ Minh Chí cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Từ Minh Chí là mệnh quan triều đình, Vĩnh Minh Đế cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc.
Bùi Thừa Quyết cười khổ: "Chúng ta lần này xem như bị A Chiêu liên lụy rồi..."
Bọn họ đã giúp cô nói dối, cũng chỉ có thể ở chung thuyền với cô, cùng cô nghênh đón phong ba kế tiếp.
Bùi Quan Sơn bất đắc dĩ: "Lúc nào mà không bị hắn lừa..."
Đầu đã quen rồi.
Có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ rèn ra được nội tâm cường đại như Trương Tam.
Hai người trên mặt chỉ có bất đắc dĩ, nhưng không có một tia phẫn nộ cùng hối hận, lắc đầu đuổi theo Dung Chiêu phía trước.
Người phụ trách hiện tại của Vân Dung Phường đang chờ Dung Chiêu, thấy cô đến lập tức tiến lên khom lưng hành lễ, khách khí nói...
"Thế tử, lần này tổng cộng có tám mươi vị tú nương tham gia Vân Dung Phường trân phẩm, tất cả đều đã an bài xong xuôi, các tú nương vừa mới biết quy tắc, đang ở trong viện chờ nhận đồ."
Dung Chiêu gật đầu, dẫn đầu đi vào.
Trương Tam cùng Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn đối với trận đấu này cũng rất tò mò, đi theo Dung Chiêu vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-418.html.]
Trạch viện Vân Dung Phường vô cùng lớn, tú nương tham gia thi đấu, tú nương hỗ trợ thêu thùa, thợ thủ công chế tạo trang sức, người của Vân Dung Phường, cộng lại ít nhất hai ba trăm người, nhưng lại không chen chúc chật chội, ngược lại có vẻ thưa thớt lạc lõng.
Có lẽ là do không biết gì, các tú nương tụ tập thành từng nhóm nhỏ nói chuyện, mọi người đều rất khách sáo.
Thấy đoàn người Dung Chiêu tiến vào, thoáng chốc tất cả đều an tĩnh Dung Chiêu thật sự rất dễ nhận ra, mi tâm có nốt ruồi đỏ, ngoại trừ cô không còn ai khác.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Dung Chiêu, có tò mò, có nghỉ hoặc, cũng có kính ngưỡng... Ở trong đám đông, ánh mắt thế nào cũng không lộ ra nổi bật.
Trong bọn họ có người ăn mặc sang trọng, cũng có người ăn mặc vô cùng giản dị.
Dung Chiêu trong tầm mắt bọn họ, nhẹ nhàng cười nói: "Chư vị tiếp tục bận rộn đi, ta chỉ tới xem, có gì cần hoặc bất tiện đều có thể nói cho Vân Dung Phường, chúng ta nhất định tận lực cung cấp cho mọi người."
Tất cả tú nương hầu như đều ngấm ngầm đi theo "Giang Nam đệ nhất tú nương" Đoàn nương tử, lúc này cũng là Đoàn nương tử đứng ra, cực kỳ khách khí nói: "Đa tạ Dung thế tử, Vân Dung Phường hết thảy đều chuẩn bị rất tốt."
Lời này mang theo cảm kích.
Cô là Giang Nam đệ nhất tú nương, tự nhiên biết một tú nương muốn dương danh có bao nhiêu không dễ dàng, Dung Chiêu cho cơ hội này chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Lúc trước trên nhật báo có viết về vị Giang Nam đệ nhất tú nương này, hôm nay coi như là nhà nhà đều biết.
Dung Chiêu: "Vậy thì tốt."
Đoàn nương tử chần chờ một lúc.
Dung Chiêu mỉm cười: "Đoàn nương tử có chuyện gì không ngại nói thẳng."
Đoàn nương tử không chần chờ, nhẹ giọng nói: "Thế tử, ngày mười lăm tháng mười hai sẽ chính thức thi đấu, trước đó chỉ có mười lăm ngày, có phải thời gian quá ngắn hay không?"
Cô thường xuyên làm quần áo cho các quý nhân, nếu muốn làm tốt, cần hao tổn thời gian rất dài, một tháng là bình thường, có một số quần áo quan trọng thậm chí còn phải làm trước nửa năm.