15 ngày, quá ngắn.
Dung Chiêu không bất ngờ, gật đầu: "Ý kiến của Đoàn nương tử trước đây ta đã nghĩ qua, nhưng chư vị tú nương đến từ các châu, trời nam biển bắc, thật sự cũng không tiện chậm trễ quá lâu."
"Còn nữa, thi đấu là thi đấu, nên có chút cảm giác cấp bách, nếu bởi vì quần áo quá phức tạp cần nhiều tú nương hỗ trợ, Vân Dung Phường đều có thể cung cấp."
"Mặt khác, Vân Dung Phường lần này hy vọng tú nương không chỉ làm ra quần áo phức tạp rườm rà, càng hy vọng mọi người có ý tưởng mới mẻ sáng tạo, để cho các danh gia vọng tộc và dân chúng bình thường đều có thể cảm nhận được sự đẹp đẽ của y phục."
Đoàn nương tử nghe vậy, vẻ mặt bừng tỉnh, lâm vào trầm tư.
Lúc này Dung Chiêu lại cười bổ sung: "Đương nhiên, kỳ thật không đơn thuần là mười lăm ngày, nếu các vị tự tin với tác phẩm của mình, các vị có hai mươi lăm ngày."
Mọi người cả kinh, nhưng lại rất nhanh phản ứng lại.
Hai mươi lăm ngày ý chỉ tính luôn mười ngày của vòng thứ ba!
Vòng thứ hai mười lăm ngày, vòng thứ ba rõ ràng cạnh tranh kịch liệt hơn chỉ có mười ngày, nói rõ Dung thế tử cũng không hy vọng bọn họ lại làm thêm một bộ quần áo, mà là hai vòng tổng cộng chỉ làm một bộ.
Hai mươi lăm ngày, gần một tháng, vậy thời gian này cũng coi như thích hợp.
Mười lăm ngày làm xong một bộ y phục đi dự thi, sau khi thắng vòng thứ hai, đạt được tư cách tiến vào Vân Dung Phường, Vòng thứ ba sửa lại y phục ở vòng thứ hai, ngược lại cũng thích hợp.
Nếu như có thể dùng hai mươi lăm ngày làm xong quần áo, nhất định sẽ càng hoàn mỹ, có thể tranh giành vị trí mười người đứng đầu, nhưng nếu là mười lăm ngày...
Lựa chọn như thế nào, chỉ sợ cũng là khảo nghiệm mà Dung thế tử cho bọn họ.
Tú nương đến bây giờ xem như đã hiểu rõ luật thi đấu, Vân Dung Phường đâu chỉ chiêu mộ tú nương biết thêu thùa, rõ ràng là cần người thiết kế quần áo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-419.html.]
Tú nương chỉ biết thêu thùa chỉ có thể làm trợ thủ cho bọn họ. Nhưng chỉ cần biết làm quần áo đẹp mắt, cho dù kĩ năng may vá không có cũng không sao, Vân Dung Phường sẽ hỗ trợ.
Dung Chiêu thấy tất cả mọi người đều đang trầm tư, cười cười không lên tiếng.
Chính là muốn bọn họ phải suy nghĩ.
Quần áo Vân Dung Phường không thể là người khác muốn kiểu dáng gì liền làm kiểu dáng đó, mà là làm ra kiểu dáng gì, nhất định đều là kiểu dáng xuất chúng khiến tất cả mọi người thèm muốn!
Đây mới là phương hướng phát triển của Vân Dung Phường.
Lúc này, có một cô nương mặc áo lông cừu, buộc hai b.í.m tóc đi ra, cô nương phơi nắng nên có chút đen, hai má ửng đỏ đặc trưng của vùng cao nguyên, nhưng đôi mắt đen như mực, sáng ngời như sao.
Thanh âm cô rất lớn, cũng rất thanh thúy: "Thế tử đại nhân, hiện tại có thể bắt đầu nhận vật liệu, may quần áo chưa?"
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người nhìn về phía cô.
Nha đầu này quá lớn mật.
Dung Chiêu nở nụ cười, trên đường Tạ Hồng có bẩm báo lại chuyện Vân Dung Phường, cô đã nghe được tên nha đầu này, nha đầu tên Nhị Nương, là tuyển thủ dự thi cuối cùng.
Chính xác mà nói, cô là tối hôm qua mới đến Vân Dung Phường.
Nửa đêm canh ba gõ ầm ầm đại môn Vân Dung Phường, nói muốn tham gia thi đấu.
Người của Vân Dung Phường vốn không muốn để ý đến Nhị Nương, ca ca Nhị Nương cũng tiếc nuối muốn dẫn cô rời đi, nhưng Nhị Nương lại cực kỳ cố chấp, lưng đeo một cái túi, đứng ở cửa lên tiếng: "Nhật báo nói trước ngày một tháng mười hai, trước mắt rõ ràng vẫn là tối ngày ba mươi tháng mười một, ta nhận được tin tức liền từ Vân Châu chạy tới, các ngươi phải xem qua quần áo của ta."
Nói xong Nhị Nương trực tiếp mở bao quần áo ra.
Vân Dung Phường kỳ thật cả ngày hôm nay cũng không có ai tới dự thi, bọn họ cũng đã chốt lại danh sách, không chuẩn bị thu người, muốn đuổi cô nương này đi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy quần áo, bọn họ vội vàng giữ người lại.