Từ thượng thư còn nổi giận với Từ Minh Chí không chỉ một lần, hai đệ đệ của hắn cũng tỏ vẻ: "Dung Ngũ Nương là một nữ lang rất tốt, còn có Dung Chiêu rất yêu thương tỷ tỷ hắn, đại ca sao còn dám sủng thiếp diệt thê?"
Hai đệ đệ thật sự cảm thấy đầu óc Từ Minh Trí có vấn đề, cho dù trước kia yêu thương thiếp thất, nửa năm trước Dung Chiêu thanh danh lên cao, còn không mau bù đắp quan hệ, vậy mà còn nhiều lần tự tìm chết...
Từ Minh Chí bị tức hộc m.á.u mấy lần.
Hiện tại Từ gia đã từ bỏ hắn, Từ gia bởi vì hắn mất hết mặt mũi, đến đại phu cũng không muốn mời cho hắn.
Nếu hắn vì vậy mà c.h.ế.t đi, kỳ thật đối với Từ gia càng tốt.
Đáng tiếc, Từ Minh Chí còn sống.
Hắn hận Dung gia, nhưng hắn không giày vò được Dung gia, thậm chí không dám ra khỏi cửa, cũng chỉ có thể giày vò Chúc thị.
Đã từng là thiếp thất sủng ái tận trời, kể từ sau tai nạn, cũng chỉ còn lại hận ý cùng oán hận.
Đương nhiên, những thứ này đều không liên quan đến Dung gia.
Ngày hôm đó Dung Ngũ Nương nở mày nở mặt, không phải không có ảnh hưởng, ngược lại còn ảnh hưởng rất lớn...
Bà mối đến An Khánh Vương phủ ngày một nhiều.
An Khánh Vương phủ nhận được mấy sọt túi thơm và thư tín.
Dung Chiêu ra khỏi cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một nữ tử thổ lộ.
Các nữ lang kinh thành đại khái cho rằng: Tiên thiên bất lợi, không thể trở thành tỷ tỷ của Dung thế tử, vậy cũng chỉ có thể... Cố gắng làm thê tử của hắn!
Lần trước Triệu thị nói "Cưới nhiều thiếp, khai chỉ tán diệp", thế nhưng cũng ngăn không được hoa đào tới cửa.
Dung Vĩ đau đầu: "Phò mã lại tới tìm ta, đoán chừng lại muốn gả tiểu nữ nhi cho con, lần trước cự tuyệt, lần này Phò mã quấn chặt không buông!"
Dung Chiêu lập tức trở thành vị hôn phu tốt nhất kinh thành, hơn nữa còn là đối tượng được trưởng bối và nữ lang cùng công nhận. Nếu cô là con trai thì cũng thôi, đây là phiền não vui vẻ, nhưng Dung Chiêu lại là nữ cải nam trang a, phiền não liền trở thành phiền não chân chính.
Ông hung hăng trừng Dung Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-451.html.]
Dung Chiêu chột dạ sờ sờ mũi, đứng lên đi ra ngoài,"Dù sao con cũng không ở nhà, chuyện này phụ thân giúp con xử lý đi, phụ thân, con tin tưởng người."
Dung Vĩ: "... Cút."
Dung Chiêu: "ồn"
Cô lập tức lăn nhanh....
Ngày thứ hai, cuộc thi Vân Dung Phường bắt đầu.
Vừa sáng sớm, hai bên đường Phong Hoa đã chật ních người, có vô số người gánh đòn gánh bắt đầu phát hoa lụa, hoa lụa không lớn, một bông nho nhỏ làm rất nhanh, vật liệu cũng bình thường, không đáng giá bao nhiêu tiền.
Đa số mọi người đều rất thành thật, ngoan ngoãn nhận hai bông hoa lụa liền bắt đầu đứng chờ.
"Chỉ có hai bông, vậy hôm nay một bông, ngày mai một bông."
"Không phải, hôm nay hai bông, ngày mai cũng có hai bông, hôm nay ngươi có thể ném hết cả hai."
"Tổng cộng bốn mươi bộ quần áo, ta nhất định phải nhìn được bộ nào mình thích mới ném."
"Nếu ném hết mới phát hiện bộ sau đẹp hơn thì sao?"
"Thì tiếc thôi chứ sao, hoặc là ngươi bỏ tiền ra mua thêm hoa."...
Người nọ theo tầm mắt nhìn qua, ngay bên cạnh, cơ hồ là cách một đoạn liền có người gánh một gánh hoa lụa ngồi đó, đây không phải hoa phát miễn phí, mà là dùng tiền mua.
Một văn tiền hai bông.
Không đắt, nhưng cũng không rẻ.
Người nọ bĩu môi: "Ai dùng tiền mua cái này? Mua rồi lại ném đi, không có lợi gì."
Một văn tiền không đắt, nhưng không có lời.
Lúc này rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Đám người Mộc tiểu tử cũng gánh đòn gánh, bên trong đều là hoa lụa, những đứa trẻ nhỏ bọn chúng không bán ở hai bên đường mà bán trong các cửa hàng, mỗi cửa hàng đều có người gánh hoa lụa. Các chủ quán vô cùng phối hợp, thậm chí còn cho bọn trẻ chỗ ngồi, để chúng có thể bán hoa lụa ở lầu hai.