MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Thấy quần áo đẹp mà không bỏ phiếu, lương tâm cắn rứt a.

Bùi Quan Sơn ném bông hoa lụa cuối cùng ra ngoài, hít sâu một hơi nhìn Dung Chiêu: "Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi."

Ngay cả người khắc chế như hắn cũng muốn đi mua hoa lụa bỏ phiếu, càng không nói đến những người khác?

Bùi Thừa Quyết nhận lấy hoa lụa vừa mới mua về, ném ra hai bông, lắc đầu: "Ta cũng xem thường A Chiêu rồi, trách không được cho người chuẩn bị nhiều hoa lụa như vậy, hóa ra có thể bán hết."

Khi nãy không có bầu không khí này, cho nên bọn họ không cảm thấy cần phải tiêu tiền.

Thế nhưng khi trận đấu chân chính bắt đầu, bọn họ mới hiểu được bầu không khí quan trọng như thế nào.

Ví dụ như ngươi đi xem một cuộc thi sắc đẹp, trên tay ngươi chỉ có hai phiếu, trước đó đã dùng hết, nhưng phía sau lại xuất hiện một mỹ nữ, còn đẹp đến mức làm cho tim người ta đập thình thịch, ngươi cảm thấy mỹ nữ không được đề cử, nửa đêm ngươi cũng có thể tức đến mức không ngủ được.

Lúc này, bên cạnh có người bán phiếu, giá cả cũng không đắt, ngươi mua không?

Rất dễ xúc động có được không!

Bộ quần áo này nếu bởi vì bọn họ không bỏ phiếu mà không tiến vào vòng thi đấu tiếp theo, nửa đêm canh ba đều phải ngồi dậy mắng mình hai câu.

Đối diện trà lâu, có một nữ tử thật sự mua một sọt hoa lụa, trực tiếp ném xuống, dẫn tới một trận ủng hộ.

Trương Trường Ngôn thật lòng thật dạ cảm thán: "Thật có tiền."

Dung Chiêu nhìn hắn, cũng nhìn hai bông hoa lụa trên người Trương Trường Ngôn, tò mò hỏi: "Ngươi không bỏ phiếu?"

Trương Trường Ngôn kiên định lắc đầu: "Không bỏ."

Hắn ôm hai bông hoa lụa, phòng bị nhìn chằm chằm Dung Chiêu: "Thủ đoạn của ngươi rất nhiều, ta đã quyết định tuyệt đối không mắc mưu, ta một bông cũng không ném."

Chỉ cần một bông cũng không ném, sẽ không bởi vì không có hoa lụa mà sốt ruột, cuối cùng tiêu tiền. Trương Tam hiện tại đã thông minh hơn rồi.

Dung Chiêu liếc hắn một cái, nhướng mày: "Đúng là rất thông minh."

Phúc Lộc Hiên.

Trương thừa tướng vẻ mặt cạn lời, bên cạnh lão, tứ đại thân vương cùng với mấy vị đại nhân, còn có Bùi Khâm cùng Bùi Ngọc đều đang ném hoa lụa ra bên ngoài.

Bàn luận cái gì chứ?

Trận đấu vừa bắt đầu, toàn bộ con mẹ nó dõi mắt xem thi đấu.

Trương thừa tướng cũng bội phục bọn họ, không phải là quần áo thôi sao? Có thể quan trọng bằng đại sự trong triều không? Có thể quan trọng bằng việc Vĩnh Minh Đế khai chiến Bắc Yến hay không? Rồi mắc mớ gì toàn xem quần áo?

Lại còn dùng tiền mua hoa lụa bỏ phiếu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-457.html.]

Trương thừa tướng một văn tiền cũng không muốn tiêu cho Dung Chiêu, thậm chí không muốn đi nhận hai bông hoa miễn phí kia, lão cực kỳ khinh thường những người này.

Như là nghĩ đến điều gì, Trương thừa tướng nhìn về phía Bùi Tranh.

May mắn còn có nhị hoàng tử Bùi Tranh trầm ổn...

Thế nhưng khi lão quay đầu, Bùi Tranh thấp giọng phân phó: "Đi mua một sọt hoa lụa ném cho Hoa Thiên Mộng, mặt khác đưa tin cho Dung Chiêu, lúc bán bộ quần áo này, bản hoàng tử muốn mua."

Trương thừa tướng: "..."

Không phải chứ, một bộ quần áo thôi mà, chỉ là một bộ quần áo thôi!...

Buổi sáng triển lãm hai mươi bộ quần áo, ngay từ đầu cũng không có người mua hoa lụa, sau đó bắt đầu cướp hoa lụa mua, có vài đại gia trực tiếp mua luôn hai gánh hoa lụa, cũng lười đếm có bao nhiêu bông.

Buổi trưa nghỉ giữa hiệp một canh giờ, bọn họ phải đi ăn cơm.

Rất nhiều người tùy tiện ăn chút gì đó liền chạy đến trước cửa Phúc Lộc Hiên xem quần áo đi, bên trong người đông nghìn nghịt, những quần áo kia đều triển lãm ở trên sân khấu, hai mươi kiện y phục bày thành một hàng, hai mươi kiện buổi chiều sẽ bày ở hàng phía sau.

"Đẹp quá, quần áo của Vân Dung Phường sao có thể đẹp tới mức này?"

"Đúng đó, ta trước kia không biết một cuộc thi của tú nương có gì đáng xem, hiện tại thì biết rồi!" "Mẫu thân, con muốn, con muốn."

"Làm giả được không nhỉ?"

"Rất khó, phải mở ra xem thử, hơn nữa chất liệu này rất tốt."

"Chất liệu đương nhiên đẹp rồi, đây là vải của Quách gia Giang Nam, Quách gia là thương nhân tơ lụa đệ nhất thiên hạ."

"Thật có tiền, một lần tài trợ cho Vân Dung Phường nhiều quần áo như Vậy."...

Bọn Dung Chiêu cũng đang ăn cơm.

Năm người Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Trương Trường Ngôn, Quan Mộng Sinh, Trương Trường Hành lấy lý do Dung Chiêu kiếm được tiền, nhất định phải ép cô mời khách.

Không có biện pháp, Dung Chiêu đành phải cùng bọn họ đi Đức Thuận Hiên, đồng thời mang theo Quách Xuyên.

Vị này chính là nhà tài trợ, hôm nay cũng rất nổi tiếng.

Dung Chiêu tự nhiên muốn mang theo hắn.

Có thể cùng mấy vị công tử xuất chúng nhất kinh thành ăn cơm, Quách Xuyên cũng rất kích động, thậm chí còn chuẩn bị trả tiền,"Bữa cơm này phải do ta mời, lần đầu tiên gặp mặt các vị công tử, sao có thể khiến Dung thế tử tốn kém?"

Dung Chiêu cười cười, ngăn cản hắn, tự mình bỏ tiền ra.

Kim chủ ba ba, hôm nay vẫn nên đối xử tốt với hắn một chút.

Quách Xuyên có chút ngượng ngùng, nhưng lúc quay đầu lại phát hiện, các công tử vốn thái độ bình thường với hắn, đột nhiên trở nên ấm áp không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi