MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hả?

Chẳng lẽ lời tâng bốc trên bàn cơm của hắn có tác dụng?

Hắn nào biết, những người này bây giờ nhìn người ăn cơm chủ động trả tiền đều rất thuận mắt, ai chủ động trả tiền, bọn họ liền nhìn người đó thuận mắt.

Dù sao, đám công tử thế gia trong kinh càng ngày càng keo kiệt, người chủ động trả tiền cũng ngày càng ít.

Ăn cơm xong, trận đấu buổi chiều tiếp tục.

Không khí vẫn sôi động như trước, quần áo buổi chiều không hề kém cạnh quần áo buổi sáng, có vài bộ cực kỳ xuất sắc, hoa lụa thiếu chút nữa không đủ bán, người của Vân Dung Phường gánh hết gánh này tới gánh khác, không ngừng bổ sung hàng.

Hoa lụa chưa bao giờ hết hàng.

Buổi sáng có bốn bộ quần áo cực kỳ xuất sắc là Dao Nga, Hoa Thiên Mộng, Sở Toán, Cửu Chương Công Tử, bộ trước là nữ trang, ba bộ sau đều là nam trang.

Quần áo buổi chiều xuất sắc có Thanh Khê, Thụy Hải Đường, Thúy Trúc Sam...

"Quần áo hôm nay thật đẹp, không biết ngày mai thế nào?"

"Nghe nói là rút thăm quyết định, có lẽ đều rất đẹp."

"Nhiều quần áo đẹp như vậy, đừng nói chọn ba mươi bộ, cho dù là năm mươi bộ cũng có thể chọn được."

"Không xong, ta hết hoa lụa rồi, phải đi mua thêm hai bông nữa."...

Dung Chiêu ngồi uống trà, thuận tiện tiếp tục xem trận đấu, các công tử bên cạnh cũng trò chuyện rất náo nhiệt, bọn họ đều thảo luận xem hôm nay quần áo nào đẹp, thích nhất bộ nào vân vân.

Sau khi xem nhiều, kỳ thật bỏ phiếu cũng không còn hào phóng nữa, giống như Trương Nhị hiện tại đã ngoan ngoãn ngồi sau lưng bọn họ, không mua hoa lụa nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-458.html.]

Dung Chiêu lại rất bình tĩnh, không tỏ ra sốt ruột.

Bùi Thừa Quyết hoạt động cổ, cảm thán: "Chỉ còn lại hai bộ y phục, hôm nay sắp kết thúc rồi."

Bùi Quan Sơn gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, đột nhiên vẻ mặt mắt có chút mơ hồ.

Phía dưới, kinh hô như sóng to gió lớn vang lên, tất cả mọi người nhìn về hướng kia.

"Đây là bộ y phục thứ ba mươi chín trong vòng so tài thứ hai của Vân Dung Phường, tên là Hồn Mộng Oanh, tú nương chế tác là Vân Châu Nhị Nương, lấy cảm hứng từ phong cách Vân Châu, ngụ ý hoa quý..."

Khóe miệng Dung Chiêu nhếch lên, vị Nhị Nương kia chính là tiểu nha đầu nửa đêm mới đến kinh thành, rất tự tin rằng mình có thể lưu lại.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Hồng nói nha đầu Nhị Nương cái gì cũng chọn đắt, khi thì muốn huyết ngọc, khi thì muốn bảo thạch, rất phiền toái.

Xe ngựa đến gần, quần áo đập vào mắt, mọi người đồng loạt hít vào một hơi.

Đó là một bộ váy dài đỏ rực, quần áo màu này đa số đều rất đẹp mắt, nhưng muốn đặc biệt xuất sắc cũng rất khó, thế nhưng bộ quần áo này lại đẹp chói mắt, đẹp đến mức khiến hô hấp người ta dường như trở nên khó khăn.

Vân Châu bên cạnh Bắc Yến, bên kia đa số là người Khương, phong cách ăn mặc hoàn toàn bất đồng với kinh thành.

Đây là một bộ quần áo theo phong cách Vân Châu, nhưng lại có đặc sắc của kinh thành, còn đem tất cả vật liệu quý giá đều chồng lên trên bộ quần áo này, đồ trang sức trên đầu màu đỏ, trước trán có hồng phỉ, cho dù là rối gỗ cũng đẹp đến chói mắt.

Nhị Nương nói đúng, cô ấy đã đem vẻ đẹp Vân Châu mang tới kinh thành, cho người kinh thành được mở mang tầm mắt.

Rối gỗ giống nhau như đúc, nhưng khi mặc vào y phục của Nhị Nương lại có tư thái phong tình vạn chủng, muôn màu muôn sắc không bằng một vệt đỏ trên thế gian này.

Trên người nó khoác ánh bình minh, mặc lên phong hoa.

Trương Trường Ngôn không biết vì sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc Hồn Mộng Oanh, người này giục ngựa đi về phía trước, màu đỏ phô trương như liệt hỏa, nữ tử kia mãnh liệt quay đầu lại, gương mặt Dung Chiêu xuất hiện.

Trương Trường Ngôn cả kinh, mà không biết từ lúc nào hai bông lụa trên tay hắn đã ném ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi