MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Đoàn nương tử nở nụ cười ôn hòa: "Không ảnh hưởng, Dung thế tử đã nói, ta chỉ ở Vân Dung Phường có thêm một phần việc, ngày thường vẫn có thể chiếu cố sinh ý Giang Nam của ta."

Ngày đó, Dung Chiêu mất hơn nửa ngày tìm hiểu ba mươi vị tú nương, cũng thuyết phục các cô tất cả đều gia nhập Vân Dung Phường.

Tú nương không tự do, Vân Dung Phường sẽ hỗ trợ chuộc thân.

Tú nương có sản nghiệp của mình, Vân Dung Phường không can thiệp, chỉ cần các cô chiếu cố Vân Dung Phường là được.

Mà công việc ở Vân Dung Phường chưa bao giờ cưỡng ép an bài, là các cô tự mình lựa chọn.

Dung Chiêu cho điều kiện, Vân Dung Phường cho đãi ngộ khoan hậu, không ai có thể cự tuyệt, cho nên ba mươi vị tú nương toàn bộ gia nhập Vân Dung Phường.

Mà tú nương không được chọn, cho dù là trở thành tú nương bình thường, chỉ có thể hỗ trợ làm việc vặt, các cô cũng nguyện ý ở lại Vân Dung Phường, có thể thấy được Vân Dung Phường tốt bao nhiêu.

Chỉ cần từng ở Vân Dung Phường, không ai nỡ rời đi.

Một nơi chỉ cần chuyên tâm làm ra quần áo tốt, những thứ khác hết thảy đều có người phục vụ là nơi thích hợp nhất với các tú nương này, bầu không khí lại tốt, mỗi người đều giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cố gắng.

Vòng thi đấu thứ hai mọi người có thể phát huy vượt xa ngày thường cũng bởi lý do này.

Về phần Dung thế tử đi đâu?

Người bên ngoài không biết, nhưng các cô biết, Dung thế tử đi giúp mấy vị tú nương không được tự do kia chuộc thân.

Ở Vân Dung Phường, các cô không đơn thuần là làm quần áo.

Dung Chiêu tôn trọng các cô, Vân Dung Phường cũng cho các cô không gian phát triển.

Nghĩ lại lời Dung Chiêu nói ngày đó, cùng với tiền đồ được vẽ nên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-463.html.]

Nhị Nương đột nhiên hô hấp có chút dồn dập, cô đi lại chính giữa Đoàn nương tử và Vân Nương, hạ giọng: "Tương lai mà Dung thế tử miêu tả, Vân Dung Phường thật sự có thể làm được sao?"

Dung Chiêu ngày đó nói rất nhiều với các cô, không đơn thuần là để các cô ở lại Vân Dung Phường còn miêu tả cho các cô một tương lai khác. Mà tưởng tượng tương lai kia, các cô kích động không kiềm chế được.

Thanh âm Vân Nương chắc chắn: "Vì sao không thể?"

Đoàn nương tử cũng cười: "Ta chưa bao giờ thấy người như Dung thế tử, chỉ cần hắn muốn làm, không có gì là không làm được."

Nhị Nương ngẩn người, lập tức khóe miệng một lần nữa nở nụ cười sáng lạn, mặt mày cong cong, cả người phát ra tự tin: "Cũng đúng, đây là Dung thế tử, có cái gì hắn không làm được? Quần áo Vân Dung Phường làm ra, đáng giá."...

Cho dù là bách tính hay là thế gia công tử đều không tìm được Dung Chiêu.

Dung Chiêu ban đầu chuộc thân cho mấy tú nương, sau đó lại đi trốn những người tìm mình.

Chuộc thân cho tú nương rất phiền toái, những người cầm khế ước bán thân của tú nương, đại khái thấy các cô làm ra quần áo xuất chúng cho nên không quá nguyện ý buông tay.

Ngay khi tú nương tuyệt vọng, Dung Chiêu lên tiếng.

"Ngươi muốn giữ tú nương lại chẳng qua là để tú nương kiếm cho ngươi nhiều tiền một chút, quần áo tú nương làm trước kia là một hai lượng bạc, hiện giờ giá trị con người tăng lên, nhưng cũng chỉ là mấy lượng bạc mà thôi, cả đời tú nương có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy đen mặt, giơ tay hành lễ: "Dung thế tử thanh danh hiển hách, ta nghĩ chắc ngài không ép mua ép bán đâu nhỉ?"

Hắn sợ Dung Chiêu ép mua ép bán, cho nên nói trước như vậy.

Dung Chiêu nở nụ cười: "Sẽ không, chỉ là tú nương không gia nhập Vân Dung Phường sẽ không thể trở thành một trong mười tú nương hàng đầu, tú nương này tuy rằng nổi danh, nhưng ngươi cảm thấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một trăm lượng?"

Chưởng quầy ngẩn ra, lập tức nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Lời của Dung Chiêu vế trước hắn hiểu, nếu không gia nhập Vân Dung Phường, tại sao phải giúp các tú nương dương danh?

Không vào được mười người xuất sắc, thanh danh tăng lên cũng có hạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi