MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Chẳng qua một trăm lượng phía sau, chẳng lẽ Dung Chiêu muốn bỏ tiền?

Dung Chiêu lúc này lại thản nhiên nói: "Hai trăm lượng? Ba trăm lượng? Ngươi muốn bao nhiêu?"

Chưởng quầy gần như hít một hơi khí lạnh.

Ba trăm lượng!

Ba trăm lượng, một tú nương phải làm quần áo bao lâu mới có thể kiếm về ba trăm lượng?

Ba trăm lượng, đủ cho hắn bồi dưỡng mười tú nương.

Ban đầu mua tú nương này cũng chỉ mấy lượng bạc, số tiền cho tú nương học làm quần áo cũng đã sớm kiếm về, lại kiếm cho hắn không ít, bây giờ lại kiếm thêm ba trăm lượng...

Chưởng quầy kia cắn răng: "Bốn trăm lượng."

Dung Chiêu không chút do dự: "Được."

Chưởng quầy kinh ngạc.

Hắn hiển nhiên không nghĩ tới lại bán ra giá cao như vậy!

Dung Chiêu không phải nói giả, cô rất nhanh móc tiền ra đổi lấy khế ước bán thân của tú nương, chỉ chờ quay đầu đi quan phủ đăng ký.

Vừa mới đi ra khỏi cửa hàng, tú nương kia liền khóc nấc, thanh âm khàn khàn: "Thế tử..."

Cô không nghĩ tới mình có thể đạt được tự do.

Lúc trước tham gia thi đấu chỉ là không cam lòng làm việc tầm thường, chưa bao giờ nghĩ tới còn có ngày hôm nay.

Dung Chiêu đưa khế ước bán thân cho tú nương, cười cười: "Cô tự do rồi, bốn trăm lượng này về sau sẽ khấu trừ từ thu nhập của cô, cô vào Vân Dung Phường sẽ biết, so với tự do, bốn trăm lượng không đáng nhắc tới."

Chỉ với phương hướng mà Dung Chiêu đặt cho Vân Dung Phường, dựa vào bản lĩnh của vị tú nương này, kiếm về bốn trăm lượng hoàn toàn không khó.

Mà nếu như tú nương vẫn ở dưới tay chủ cũ, cả đời này đều sẽ làm việc cho người, bị người chèn ép.

Tú nương kia nắm khế ước bán thân, đỏ mắt gật đầu.

Tú nương hiện tại tuy rằng không biết kiếm lại bốn trăm lượng cần bao lâu, nhưng nợ sẽ có ngày trả hết, mà khế ước bán thân nắm trên tay người khác nghĩa là cả đời không có tự do.

Dung Chiêu đối với tú nương có ơn tái tạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-464.html.]

Tú nương muốn quỳ xuống, Dung Chiêu kéo cô ấy lên, khoát tay nói: "Trở về đi, ta còn có chuyện khác phải làm."

Cô không hề cảm thấy mình đã thay đổi vận mệnh một người, chỉ bình tĩnh xoay người, mang theo tú nương kế tiếp đi chuộc thân.

Tú nương đỏ mắt, đứng ở phía sau dõi mắt nhìn theo Dung Chiêu.

Trở về đi.

Trở về, trở về Vân Dung Phường.

Sau này cô có tự do, cũng có chỗ an thân lập mệnh.

So với tú nương trong cửa hàng nhỏ, tú nương của các thế gia ngược lại càng khó chuộc.

Cửa hàng chỉ cần cho đủ tiền, chưởng quầy đều sẽ đồng ý, nhưng cao môn vọng tộc thì không đơn giản chỉ là vấn đề tiền bạc.

Cũng may Dung Chiêu còn có chút mặt mũi, hai tú nương đến từ thế gia kia cũng đều được trả tự do.

Từ đó, thành viên của Vân Dung Phường ngày càng nhiều.

Mà trong mấy ngày còn lại, Dung Chiêu vẫn trốn người khác, không chỉ muốn trốn tránh những thế gia công tử tiểu thư kia, còn muốn trốn tránh bách tính, kiên quyết không để cho người ta bắt được.

"Dung thế tử đáng ghét thật, hắn trốn rồi."

"Vòng đấu thứ ba cũng sắp bắt đầu, không biết quần áo ta thích có bị hủy không?"

"Tuyệt đối đừng nha..."

"Mua hoa lụa bỏ phiếu thôi, ta không thể để quần áo mình yêu thích bị hủy hoại được, nếu không ta sẽ khóc đến c.h.ế.t mất."...

Bọn họ hận không thể bắt lấy Dung Chiêu, hung hăng lắc người Dung Chiêu, ép Dung Chiêu thay đổi chủ ý.

Thế nhưng bọn họ căn bản không tìm thấy Dung Chiêu, hôm nay nhật báo cũng chỉ giới thiệu ba mươi bộ quần áo kia, không hề có ý thay đổi thái độ.

Trong tiếng oán hận, Dung Chiêu rốt cuộc cũng xuất hiện.

Nhưng vòng thứ ba của cuộc thi Vân Dung Phường trân phẩm cũng đã bắt đầu! Ngày 25 tháng 12.

Cũng sắp đến năm mới, vòng thi đấu thứ ba của Vân Dung Phường đúng hạn cử hành, đường Phong Hoa ngày hôm nay so với lần trước còn đông đúc chật chội hơn.

Không đơn thuần là toàn bộ người kinh thành xuất động, những dân chúng sống xung quanh cũng đến, chen chúc ở hai bên đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi