"Ai có ba ngàn lượng đi mua quần áo chứ?"
"Có lẽ không có ai mua."...
Nhưng tất cả dân chúng đều đánh giá thấp người có tiền, cũng đánh giá thấp trình độ tiêu tiền của những người này.
Bảy bộ quần áo buổi sáng đã bán hết.
Có rất nhiều người đều đang nghị luận về người mua, bọn họ không hề che chắn, thậm chí còn chuẩn bị mặc ra ngoài khoe khoang, lúc mua đương nhiên cũng gióng trống khua chiêng.
Dao Nga được Tam hoàng tử mua lại, nghe nói là tặng cho biểu muội Lưu Uyển Quân.
Hoa Thiên Mộng thuộc về đại gia tộc Phùng gia, có lẽ là chuẩn bị cho Phùng công tử.
Thanh Khê được người của Thôi gia mua đi.
Thụy Hải Đường được kinh thành thế gia Đặng gia cô nương giành mua.
Nhược Hương được Nhị hoàng tử phi mua về.
Sở Toán được một phú hào ở nơi khác mua được, người nọ chính là người trước đó muốn ra giá một ngàn lượng mua lại của người khác.
Mật Tam Thiên thì được một vị nhà giàu trong kinh chiếm được.
Bảy bộ quần áo đều có chủ.
Dân chúng bàn tán xôn xao...
Không chỉ có dân chúng cảm thấy đắt, những thế gia kia cũng tụ tập bàn tán, vừa thèm thuồng vừa ganh ty...
"Mua quần áo đắt tiền đúng là lãng phí."
"Đúng vậy, căn bản không đáng, quá mức xa hoa lãng phí."
"Một bộ quần áo lại tốn nhiều tiền như vậy, thật không đáng!"
"Hừ, quần áo Vân Dung Phường nếu vẫn đắt như vậy, phỏng chừng cũng kinh doanh không nổi."
"Đúng đó."...
Ăn không được nho liền nói nho chua, ngày hôm nay toàn bộ kinh thành đều chìm trong những âm thanh chua chát này, thậm chí còn mơ hồ có nhận xét không tốt. Rất nhiều người đều nói bỏ ba ngàn lượng mua quần áo thật sự không đáng, người mua coi tiền như rác.
Nhưng buổi chiều lại có một tin tức truyền khắp kinh thành, làm cho người ta khiếp sợ.
Có một phú hào ở nơi khác không mua được quần áo, hắn rất muốn có, cho nên quyết định mua lại từ người khác, hắn lần lượt tới cửa bái phỏng tất cả người mua.
Mà vị nhà giàu trong kinh mua xong y phục đại khái có chút hối hận, cho nên quyết định bán lại.
Nhà giàu kinh thành họ Lý, phú hào kia họ Chu.
Vì thế, Lý lão gia quyết định đem Mật Tam Thiên bán cho Chu lão gia, mà lúc này, một vị nương tử họ Tiết cũng muốn mua Mật Tam Thiên, hai người liền tăng giá.
Mật Tam Thiên vốn ba ngàn lượng bán được bốn ngàn lượng!
Mới ngắn ngủi một ngày, Lý lão gia nằm không kiếm được một ngàn lượng.
Tiết nương tử cũng là người nơi khác, mua được quần áo liền chạy về nhà đón năm mới, không ở lại kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-474.html.]
Chu lão gia không mua được liền thả ra tin tức, nguyện ý lấy bốn ngàn lượng mua một bộ quần áo trong bộ sưu tập Vân Dung.
Kinh thành xôn xao.
Vốn đã cảm thấy quần áo Vân Dung Phường đắt đến thái quá, lại không nghĩ tới mua được còn có thể bán lại, còn có thể kiếm tiền?!
Hơn nữa, đó chính là một ngàn lượng a!
Còn là bộ quần áo xếp hạng cuối cùng trong bộ sưu tập Vân Dung, nếu mang bán những bộ còn lại, có lẽ sẽ có người ra giá cao hơn đi?
Đương nhiên, điều này có thể chỉ là trùng hợp.
Chu đại nhân đợi đến ngày hôm sau vẫn không còn ai nguyện ý bán quần áo Vân Dung, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Không còn ai nói người mua quần áo coi tiền như rác nữa.
Người mua được quần áo càng thêm kiêu ngạo, đã có người mặc nó đi trên đường Phong Hoa, dẫn tới nhiều người vây xem, cũng có người mặc đi tham gia yến tiệc, trực tiếp trở thành nhân vật tiêu điểm trong yến tiệc.
Mặc vào quần áo của Vân Dung Phường liền đại biểu cho thân phận cùng quyền thế, những người mặc vào thậm chí còn luyến tiếc cởi ra. Nhưng Vân Dung Phường tạm thời không còn quần áo để bán!
Bọn họ chỉ có thể không ngừng phái người đi thúc giục, hỏi Vân Dung Phường lúc nào lại làm quần áo, bán quần áo, bọn họ đều muốn mặc quần áo Vân Dung Phường đón năm mới...
Từ đó có thể thấy, số quần áo tiếp theo nếu bán ba ngàn lượng bạc, vẫn có thể đắt hàng như cũ.
Càng không mua được lại càng cảm thấy đáng giá, càng muốn mua.
Càng đắt, càng hiếm, lại càng muốn sở hữu....
Lầu bốn Phúc Lộc Hiên.
Quách Xuyên sắp về Giang Nam, muốn mời bọn họ ăn cơm.
Dung Chiêu, Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Trương Trường Ngôn, cộng thêm Quách Xuyên tổng cộng là năm người.
Nhắc tới việc xảy ra hai ngày nay, Quách Xuyên chân thành cảm thán: "Dung thế tử thật sự có tài, Vân Dung Phường dương danh thiên hạ, y phục của Vân Dung Phường hiện tại đã trở thành thứ tất cả mọi người đều muốn có..."
Điểm này Bùi Thừa Quyết cũng không nhịn được gật đầu: "A Chiêu quả thật lợi hại, ba ngàn lượng bạc một bộ quần áo cũng có thể bán hết, còn khiến người khác tranh nhau mua."
Hiện tại ai nhắc tới Dung Chiêu mà không nói một câu lợi hại?
Trương Trường Ngôn nuốt một ngụm nước miếng: "Thứ như quần áo cũng có thể bán được nhiều tiền, lợi hại."
Bùi Quan Sơn cảm khái theo: "Mua được quần áo, bán đi còn có thể kiếm tiền, đây là điều ta không nghĩ tới."
Tựa như chạm vào một sợi dây thần kinh nào đó, Trương Tam đột nhiên mẫn cảm hỏi: "Chờ một chút, Dung Chiêu, trong hai người mua đồ kia không phải có một người là ngươi an bài đó chứ?"
Ba người kia vẻ mặt nghỉ hoặc nhìn qua.
Dung Chiêu rót chén rượu, vừa uống vừa cười không nói.
Mấy người lại hiểu, hít một hơi khí lạnh.
Quách Xuyên khiếp sợ hỏi: "Cho nên Chu lão gia là ngươi an bài, hay Tiết nương tử là ngươi an bài?"
Dung Chiêu nhấp một ngụm rượu: "Ngươi đoán xem?"
Bùi Thừa Quyết suy đoán: "Chu lão gia? Là hắn một mực muốn mua quần áo của Vân Dung Phường..." Bùi Quan Sơn lại suy đoán: "Ta cảm thấy là Tiết nương tử, cô ta tăng giá, mua đồ liền đi, ngược lại không khiến người ta chú ý."