MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Bùi Quan Sơn: "Ừ."

Bùi Thừa Quyết cảm thán: "Chỉ có ba bộ quần áo nam tử, thật sự không dễ cướp, ngươi nhìn đám người này xem, e rằng lát nữa còn có đánh nhau."

Trương Trường Ngôn: "... Cũng không nhất định."

Hai người nhìn hắn.

Trương Trường Ngôn nuốt nước trà xuống, vẻ mặt phức tạp: "Có lẽ đắt đến mức tất cả mọi người không dám ra tay..."

Lời vừa dứt, xa xa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Vân Dung Phường mở cửa rồi!

Bọn họ đứng xa nên nghe không rõ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn không hiểu sao có chút khẩn trương.

Bùi Quan Sơn thò đầu ra, nhíu mày: "Cũng không biết hai người hầu của ta có cướp được không."

Bùi Thừa Quyết thản nhiên nói: "Ta phái mười hộ vệ thân thể cường tráng đi cướp."

Bùi Quan Sơn: "...?22"

Đang lúc mấy người nói chuyện, bên kia không biết đã xảy ra chuyện gì, oanh một tiếng, những người vây quanh bên ngoài Vân Dung Phường đồng loạt phát ra tiếng kinh hô.

Đồng thời, vô số người xoay người bỏ chạy, hiển nhiên là đi báo tin.

Ba người Bùi Thừa Quyết vẻ mặt nghỉ hoặc.

Lúc này, một hộ vệ của Bùi Thừa Quyết vọt tới, vừa chạy vừa hô: "Nhị công tử, một bộ quần áo ba ngàn lượng, không mang đủ tiền, mua hay không mua?"

Bùi Thừa Quyết: "...?"

Bùi Quan Sơn: "...?"

Trương Trường Ngôn: "??2"

Ba người thiếu chút nữa không thể tin được lỗ tai của mình, sau đó cùng nhau nhìn về phía Dung Chiêu, vẻ mặt kinh hãi.

Ba ngàn lượng?!

Trương Trường Ngôn muốn hỏi Dung Chiêu... Ngươi biết ba ngàn lượng là bao nhiêu tiền không? Ngươi dám định giá như vậy!

Không chỉ bọn họ, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Vốn tưởng rằng nhiều nhất là một ngàn lượng, cho nên mới có phú thương bên ngoài đưa giá một ngàn lượng mua lại, chứng tỏ dự tính của bọn họ đều thấp hơn một ngàn lượng.

Một ngàn lượng là khái niệm gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-473.html.]

Một tòa nhà bình thường ở khu vực kinh thành.

Ba ngàn lượng là khu nhà tốt, một bộ quần áo lại bằng tiền một tòa nhà?!

Cái này con mẹ nó đắt đến thái quá có được hay không!

Trong ánh mắt chăm chú của ba người, Dung Chiêu vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Vân Dung Phường chính là cái giá này."

Dù sao cũng không rẻ, vậy thì bán đắt.

Dung Chiêu đời trước mua không ít xa xỉ phẩm, tự nhiên biết rõ đạo lý trong đó.

Đây cũng là nguyên nhân cô lựa chọn trực tiếp định giá mà không bán đấu giá, bán đấu giá chỉ có thể bán được giá đó một lần, cô lại muốn vạch ra một con đường khác cho bộ sưu tập Vân Dung.

Ba người: "..."

Người hầu của Bùi Quan Sơn cũng đã trở lại, vội vàng hỏi: "Thế tử, không mang đủ tiền, còn mua không?"

Mua cái rắm!

Vét sạch ví tiền của bọn họ cũng không có ba ngàn lượng, cái gì cũng mua không được.

Đừng nói hai người bọn họ, những công tử kinh thành kia hôm qua còn nài nỉ mua trước, hôm nay vừa nghe được giá, tất cả đều tắt lửa.

Mua không nổi, căn bản mua không nổi.

Trương Trường Ngôn rót cho Dung Chiêu một chén trà, vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn thán phục: "Mở mắt, thật sự là mở mắt... Ngươi lợi hại, vô cùng lợi hại."

Hắn có chút ganh tỵ.

Hắn nghèo như vậy, Dung Chiêu vì sao có thể kiếm tiền dễ như bỡn?

Một bộ quần áo ba ngàn lượng, mười bộ chính là ba vạn lượng.

Ba vạn lượng a, tứ đại thân vương có móc sạch tiền bạc trong phủ ra nhiều tiền như vậy?!

Bọn họ đương nhiên biết Dung Chiêu cũng tốn tiền vốn.

Nhưng bọn họ cũng biết, cái giá này kiếm được không ít!

Một bộ quần áo trong bộ sưu tập Vân Dung ba ngàn lượng, tin tức dùng tốc độ đáng sợ thổi quét kinh thành, cơ hồ mỗi người đều đang nghị luận...

"Trời ạ, ba ngàn lượng!"

"Vậy phải là bao nhiêu tiền a? Làm sao có thể bán ra ngoài?"

"Quần áo Vân Dung Phường rất đẹp, hơn nữa rất nhiều thứ đều là có một không hai, quần áo và trang sức đều rất đáng giá."

"Nhưng bọn họ bán ba ngàn lượng đắt quá."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi