Tiếp theo là giới thiệu của Hàm Đạm Tiên, Hàm Đạm Tiên không xa hoa bằng Triêu Lộ, nhưng xinh đẹp hoàn toàn không thua kém Triêu Lộ, ngày đó mặc lên người rối gỗ không có mặt mũi, lại tôn lên tư thái rối gỗ không khác gì Hàm Đạm Tiên Tử, phiêu phiêu dục tiên.
Nguyên liệu của Hàm Đạm Tiên cũng không phải do Quách gia cung cấp, mà là tú nương và Vân Dung Phường cùng nhau thương lượng chế tạo ra, bộ quần áo này chỉ tính chế tạo nguyên liệu đã mất năm ngày năm đêm, hiệu quả quả nhiên rất tốt, mặc vào thướt tha tựa tiên tử, lúc nào cũng có cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật.
Ngoài ra, chế tạo trang sức của Hàm Đạm Tiên cũng rất phiền toái, một phần do thợ thủ công lâu năm làm, một phần do đạo quán ở hậu sơn An Khánh Vương phủ làm, đây là đồ trang sức có một không hai trên thế gian.
Hàm Đạm Tiên tặng cho đại công chúa Trường Vũ luôn ủng hộ tòa soạn báo cùng Vân Dung Phường.
Ngoại trừ hai bộ đó ra, trên nhật báo còn viết Hồn Mộng Oanh cũng không bán, chỉ còn lại bảy bộ y phục, đây mới là quần áo Vân Dung Phường sắp chính thức bày bán, thời gian bán là giờ Ty ngày mai.
Đọc báo xong, mọi người bàn tán xôn xao.
"Không ngờ lại có y phục không bán, một bộ hiến cho hoàng hậu, một bộ đưa cho đại công chúa, vậy không phải chỉ còn bảy bộ thôi sao?"
"Ai nha, hiến cho hoàng hậu nương nương cùng đại công chúa cũng không thành vấn đề, nhưng tại sao còn muốn giữ lại Hồn Mộng Oanh?"
"Hồn Mộng Oanh đẹp như vậy lại không bán!"
"Ha ha ha, chẳng lẽ Dung thế tử để lại cho người trong lòng?"
"Sao còn chưa định giá? Rốt cuộc bán bao nhiêu tiền?"
"Đừng nghĩ nữa, chúng ta khẳng định mua không nổi."...
Nhật báo của Vân Dung Phường giới thiệu tỉ mỉ về mười bộ quần áo, để lại ấn tượng về bộ sưu tập Vân Dung trong lòng mọi người là... Quý phái, có giá trị, hàng hiếm, hơn nữa có một không hai.
Dân chúng nhìn thấy đều cảm thấy hâm mộ, ngay cả các thế gia công tử cũng cảm thấy cảm xúc dâng trào.
Rất tốt, quần áo như thế này mới thể hiện được thân phận của mình!
Y phục này nếu mặc trên người mình, đi ra ngoài dạo một vòng, nhất định thanh danh một bước lên mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-472.html.]
Nhưng quần áo sáng mai mới bán, rất khơi gợi khẩu vị của mọi người.
Mà đội ngũ mang quần áo cho hoàng hậu nương nương và đại công chúa đã xuất phát, tú nương thiết kế tự mình đi đưa quần áo, còn phải đo may và sửa chữa lại y phục.
Xế chiều hôm đó có tin tức truyền ra, nghe nói Trương hoàng hậu cùng đại công chúa đều vô cùng yêu thích, đều quyết định sẽ mặc vào cung yến năm nay.
Điều này không thể nghỉ ngờ lại tăng thêm hào quang cho y phục.
Bên ngoài Vân Dung Phường, người chờ mua quần áo đã chật ních, cho dù là người của Vân Dung Phường cũng không ra được, người đông nghìn nghịt, ai cũng muốn trong nháy mắt mở bán giành được quần áo.
Chỉ có bảy bộ, mà người chờ mua ít nhất tới mấy trăm người, còn có người đợi sáng mai mới đến hiện trường.
Nghe nói những công tử tiểu thư giàu có ở nơi khác cũng không chịu rời đi, phải chờ mua quần áo.
Còn có người tuyên bố, hắn nguyện ý dùng một ngàn lượng mua lại từ người khác!
Vân Dung Phường còn chưa định giá đã có người ra ngàn lượng bạc trắng chờ mua lại từ trên tay người khác...
Ngày hôm sau, giờ Tỵ.
Bên ngoài Vân Dung Phường ngày càng nhiều người, không đơn thuần là mua quần áo, còn có không ít là đến góp vui, bên ngoài toàn bộ đều là người, xe ngựa chỉ có thể dừng ở một vị trí rất xa trên đường.
Xe ngựa của Dung Chiêu dừng cách đó rất xa, ba người Bùi Thừa Quyết tìm được xe ngựa của cô, không chút khách khí leo vào.
Bùi Thừa Quyết oán giận: "Quan hệ của chúng ta tốt như vậy sao còn không chịu nói cho ta biết, quần áo của ngươi rốt cuộc bán bao nhiêu tiền?"
Dung Chiêu cười không đáp.
Bùi Quan Sơn: "Khẳng định không rẻ."
Bùi Thừa Quyết hỏi hắn: "Ngươi phái người đi rồi sao?"