MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hôm nay uống không ít rượu, hai má cô ửng đỏ, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Ba người lập tức đuổi theo.

Bùi Thừa Quyết: "Ai, quần áo Vân Dung Phường vừa đắt vừa đẹp, ngươi giữ lại một bộ làm gì?"

Bùi Quan Sơn: "Đúng vậy, Hồn Mộng Oanh là y phục có số phiếu cao nhất, cho nên mọi người đều muốn nó, nếu ngươi bán đi, nhất định có thể bán được giá tốt."

Tất cả quần áo đều ba ngàn lượng, Chu lão gia ra bốn ngàn lượng cũng không ai bán.

Chứng tỏ mọi người tán thành giá cả của Vân Dung Phường, Hồn Mộng Oanh chính là y phục xếp thứ nhất, nếu thật sự bán đi, vậy không chỉ là bốn ngàn lượng.

Dung Chiêu cười mà không nói.

"Này, rốt cuộc ngươi để lại cho ai?"

"Đừng nói để lại cho tỷ tỷ ngươi nhé? Tốt nhất không nên, Dung Ngũ Nương đã có rất nhiều người chú ý, nếu ngươi đưa Hồn Mộng Oanh cho tỷ ấy, những người đó chắc chắn sẽ có ý kiến với ngươi."

"Đúng đó, hơn nữa quần áo kia quá phô trương, cũng không thích hợp với Ngũ tỷ ngươi."

"Nếu không phải là một bộ nữ trang, ta còn cho rằng ngươi để lại cho mình."

Trương Tam dừng lại, đột nhiên lớn tiếng nói: "Ngươi không phải là để lại cho thê tử tương lai của ngươi đấy chứ?"

Dung Chiêu: "... Suy nghĩ nhiều rồi."

Trương Tam nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thừa Quyết cùng Bùi Quan Sơn liếc nhau, đều rất bất đắc dĩ.

Vân Dung Phường giữ lại Hồn Mộng Oanh, tất cả mọi người đều rất tò mò nguyên do, nhưng Dung Chiêu không nói, bọn họ cũng không có cách nào.

Chỉ là không biết rốt cuộc ai có thể mặc nó?

Lại là khi nào thì mặc?

Bốn người đồng hành một đoạn, sau đó ai về nhà nấy, hiện tại là thời điểm cuối năm, trong gia tộc đều có không ít chuyện phải làm.

An Khánh Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-476.html.]

Sau khi Dung Chiêu trở về, Dung Vĩ bảo hạ nhân đi chuẩn bị trà giải rượu, đồng thời oán giận nói: "Con là nữ nhi, đừng có cả ngày chỉ biết uống rượu..."

Dung Chiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: "Xã giao thôi."

Dung Vĩ: "..."

Nếu như không phải biết chân tướng, thật sự rất khó tin Dung Chiêu đang nữ cải nam trang.

"Nói chính sự." Vẻ mặt Dung Vĩ đột nhiên ngưng trọng,"Năm nay con hoạt động sôi nổi, giao thừa không thể dùng lý do mang bệnh nữa, cung yến năm nay, An Khánh Vương phủ chúng ta cũng phải tiến cung."

Dung Chiêu: "À, được."

Dung Vĩ dặn dò: "Đến lúc đó con đi theo ta, dù sao... cũng phải cẩn thận."

Ông có chút lo lắng, nhưng cũng coi như yên tâm.

Dung Chiêu cũng đã lên triều hai lần, thậm chí còn khẩu chiến quần nho, chỉ là một cung yến, ngược lại không cần quá lo lắng.

Dung Chiêu gật đầu, cũng không quá để trong lòng, ngón tay gõ mặt bàn, tính toán xem cung yến nên làm gì...

Chờ uống xong canh giải rượu, Dung Chiêu trở lại đông viện nghỉ ngơi.

Hồn Mộng Oanh mà rất nhiều người nhớ thương kia đang treo trong phòng Dung Chiêu, nó im lặng nằm một góc, màu đỏ chói mắt khiến người ta liếc mắt đã có thể chú ý tới.

Dung Chiêu ngắm một lúc, cười cười, thu hồi tầm mắt.

Cô cũng không ngại mặc nữ trang hay nam trang, nhưng chuyện này đối với cô, đối với An Khánh Vương phủ, ý nghĩa rất bất đồng.

Từ khi xuyên qua đến nay, mục đích những việc cô làm đều là vì muốn đường đường chính chính mặc nữ trang đi ra ngoài, còn phải mặc đến trình độ bất luận kẻ nào cũng không dám nói một câu không đúng.

Bộ quần áo Hồn Mộng Oanh này là để lại cho nữ thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương phủ....

Ngày hai mươi chín tháng mười hai, một ngày trước giao thừa.

Hai ngày nay kinh thành có tuyết rơi, nhưng bởi vì khắp nơi đều giăng đèn kết hoa đón năm mới, cảnh tượng huyên náo vui vẻ, cảnh tuyết liền nơi đều ngập tràn tiếng cười nói.

Thế cục căng thẳng của triều đình cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng trong hai ngày cuối năm này.

Ngay cả Dung Chiêu cũng không thể không thừa nhận, so với hiện đại, hương vị năm mới ở cổ đại nồng đậm hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi