Khắp nơi đều là khách đến thăm nhà, cô hôm nay cự tuyệt lời mời của mọi người, ở hậu sơn đạo quan trông coi làm pháo hoa, đêm giao thừa ngày mai, trong cung đặt pháo hoa đốt, cô phải trông chừng thật kỹ.
Mà các phủ cũng đang bận rộn.
Cuối năm không chỉ có các loại náo nhiệt, còn có sổ sách một năm cần báo cáo.
Triệu phủ.
Triệu Phong là phủ doãn kinh thành, hoạt động cuối năm rất nhiều, trưa nay cùng bằng hữu ăn cơm uống rượu ở Phúc Lộc Hiên, buổi tối được đồng liêu mời đến Phúc Lộc Trang tụ hội, còn thưởng thức một màn pháo hoa xinh đẹp.
Hai bữa đều ăn ngon uống ngon, tâm tình hắn rất sung sướng.
Trên tay cầm kỳ nhật báo mới nhất, vừa đi tới chính viện vừa cảm thán: Từ khi Dung thế tử ra ngoài làm ăn, đời sống của người dân trong kinh đều thoải mái hơn rất nhiều...
Làm phủ doãn kinh thành, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cuộc sống dân chúng dễ chịu, người cuối năm trên mặt lộ ra tươi cười cũng nhiều hơn.
Mà đám quan viên như bọn họ cũng dễ chịu.
Tờ báo còn chưa xem xong, lát nữa hắn có thể vừa ăn quà vặt cuối năm của Đoàn Đoàn vừa xem báo.
Thích ý a thích ý.
Hắn đi tới chính viện, phát hiện phu nhân đang cùng quản gia bàn sổ sách.
Triệu Phong nhìn lướt qua, rất kinh ngạc: "Sao năm nay tiết kiệm ít như vậy?"
Dù sao cũng không thiếu tiền, hắn ngày thường cũng không quá quan tâm tiền bạc trong phủ, nhưng lúc này cũng nhìn ra năm nay không tiết kiệm được bao nhiêu bạc...
Quản gia vội vàng chỉ vào mấy thứ trong sổ sách, lại lấy ra mấy món, cung kính nói...
"Lão gia, đây là thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên của ngài, chỉ phí năm ngàn lượng, lão gia nói thiếu gia ngày thường tiếp khách tương đối nhiều, lại làm cho thiếu gia một cái, lại tốn năm ngàn lượng." "Còn có hai tờ này là hợp đồng của An Khánh Vương thế tử, tờ này là hợp đồng lão gia đãi khách ở Phúc Lộc Trang, tổng cộng tốn ba ngàn lượng, tờ này là tiền đặt cọc cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân vào tháng ba năm sau."
"Đây là tiền đặt trước của nhật báo mỗi tháng, tuy rằng mỗi tờ báo chỉ cần năm văn tiền, nhưng phủ ta đặt nhiều, mỗi tháng đều tốn một khoản chỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-477.html.]
"Còn nữa, đây là tiền trợ giá cho Đoàn Đoàn mà thiếu gia đã rút ra trong năm nay, mỗi một khoản đều là lão gia gật đầu đồng ý."
Quản gia nói có sách mách có chứng.
Nói cách khác... Chi tiêu quá lớn, không dư dả bao nhiêu là việc bình thường.
Triệu Phong nhìn kết quả đáng thương kia, lại nhìn tờ báo trên tay...
Đột nhiên cảm thấy An Khánh Vương thế tử đi ra ngoài làm ăn hình như cũng không phải là việc đáng mừng gì?
Thôi phủ.
Thân là thái phó, Thôi đại nhân tự nhiên là khách quý trong yến tiệc, hôm nay cũng ăn uống no đủ, vui vẻ thích ý về đến nhà.
Hắn phân phó con dâu quản lí sổ sách trong nhà: "Đi hỏi Phúc Lộc Trang xem có thể đặt bàn vào mười lăm tháng giêng không, ta mời các đồng liêu tụ họp."
Thời điểm cuối năm, công dụng khác của Phúc Lộc Trang đã được khai thác.
Không đơn thuần là tiếp khách, thậm chí còn có gia tộc đặt bàn ở Phúc Lộc Trang để cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Thôi đại nhân thân là thái phó cũng muốn làm chủ đãi khách một lần.
Một là có mặt mũi, hai là có thể giúp Nhị hoàng tử tìm kiếm nhân tài.
Thế nhưng mặt con dâu lộ vẻ khó xử.
Thôi đại nhân nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Con dâu cúi đầu, cung kính nói: "Phụ thân, tiền trong phủ chúng ta mặc dù còn một ít, nhưng cũng không đến mức tiêu xài xa xỉ..."
Thôi đại nhân: "...?"
Lông mày hắn nhíu chặt, một Phúc Lộc Trang mà thôi, sao còn phải nói này nói nọ?
Tuy nhiên con dâu lại tiếp tục nói: "Năm nay phủ ta chỉ tiêu lớn hơn hoàng tử phi một khoản bạc, hiện tại có chút túng quấn." Đó không phải là một khoản, đó là một khoản rất lớn!