Tốc độ nói chuyện của cô không nhanh không chậm, nam nữ khó phân, lại vô cùng dễ nghe, làm cho người ta bất tri bất giác chăm chú nghe cô nói.
Cho dù là Trương Tam biết Dung Chiêu sắp sửa "lừa người" nhưng vẫn nghe chăm chú.
Ngày đó người đi xem thi đấu Vân Dung Phường đều biết hoa lụa làm rất khéo, công việc đơn giản như làm hoa lụa, tay nghề của các nữ lang trong kinh cũng không thua kém tú nương.
Dung Chiêu dừng một chút, tiếp tục: "Có một ngày ta giúp thu hoa lụa, tò mò hỏi các nữ lang kia sao có thể làm đẹp và nhanh như vậy."
"Vì sao? Do bọn họ đều biết may vá?" Hoàng hậu nghỉ hoặc.
Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt phức tạp: "Không phải, tay nghề may vá của bọn họ thật ra rất bình thường, chỉ có thể may quần áo và thêu giày cho nam đỉnh trong nhà. Sở dĩ làm tốt là bởi vì bọn họ rất nghiêm túc, sở dĩ làm nhanh là bởi vì bọn họ làm cả ngày đêm, chỉ vì muốn kiếm thêm vài đồng."
Tất cả nữ quyến ở đây đều trầm mặc.
So với nữ tử nhà bách tính bình thường trong triều Đại Nhạn, những nữ tử thế gia này chung quy đỡ khổ hơn rất nhiều.
Đương nhiên cũng có người là tân triều mới trở nên giàu có.
Lúc này ánh mắt liền bay xa, như là nghĩ đến cảnh tượng khổ cực lúc trước...
Dung Chiêu: "Lúc ấy ta rất chấn động, cho nên quan sát bọn họ thêm mấy ngày, ta phát hiện ngoại trừ nhận một vài việc vặt từ Đoàn Đoàn, hoặc là đi làm công cho người khác, các nữ lang này ngày thường căn bản không có cách nào kiếm tiền, mà không kiếm được tiền, bọn họ ở nhà liền không có địa vị, có cũng được mà không có cũng không sao."
"Rõ ràng mỗi ngày lo liệu việc nhà, nuôi lớn con cái, nhưng đối với nam đỉnh trong nhà mà nói, bọn họ căn bản không làm gì cả, một là không thể cho gia đình thêm thu nhập, hai là không thể tự mình nuôi sống bản thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-495.html.]
Lời này trong nháy mắt làm cho rất nhiều người đồng cảm gật đầu.
Có một phụ nhân thì thào: "Đúng vậy, nam đinh trong nhà mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài, ta trên hiếu thuận cha mẹ, dưới giáo dục con cái, nhưng lại giống như ai cũng không làm ." Vẫn phải xem sắc mặt nam nhân mà sống, phu quân nói cái gì chính là cái đó.
Rất ít nữ tử dám không thuận theo trượng phu.
Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Cho nên ta nghĩ, Vân Dung Phường không nên chỉ là Vân Dung Phường, nó có thể trở thành chỗ dựa của rất nhiều nữ tử, không cầu che chở cho toàn bộ nữ tử Đại Nhạn triều, chỉ cầu đủ khả năng giúp cho một vài nữ tử sống tốt hơn là được."
"Vân Dung Phường có thể làm gì?" Có người tò mò hỏi.
Vân Dung Phường phải làm gì mới có thể giúp đỡ nữ tử, cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn?
Dung Chiêu nở nụ cười: "Vân Dung Phường có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ có thể xây dựng công xưởng cho nữ tử giống như công xưởng Đoàn Đoàn, để cho các nữ tử làm việc trong đó, có thêm một phần thu nhập, cho dù không dựa vào phu gia cũng có thể nuôi sống chính mình."
Có người nhíu mày, lắc đầu: "Không phải tất cả nữ tử đều có thể làm ra quần áo đẹp..."
Những người khi còn bé có thời gian học thêu thùa chỉ là số ít.
Nụ cười Dung Chiêu càng thêm sáng lạn, cô híp hai mắt, giọng nói tràn đầy tự tin: "Bọn họ chỉ cần may quần áo, không cần thiết kế quần áo, những tú nương được chọn ra từ cuộc thi Vân Dung Phương trân phẩm mới là người thiết kế quần áo."
"Sau khi thiết kế sẽ chia chế tác y phục ra làm nhiều bước, mỗi nữ tử công xưởng chỉ phụ trách một khâu, sản xuất theo dây chuyền, cuối cùng chắp vá ra một bộ quần áo hoàn chỉnh mang đi bán."
Kỳ thật chính là dây chuyền sản xuất của nhà máy.
Hiện tại thị trường quần áo còn chưa mở ra, là bởi vì mỗi bộ quần áo đều được may đo nhân công, vừa tốn thời gian lại tốn công sức và tiền bạc.