MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu không để cho bất luận kẻ nào đỡ cô, tự mình đi xuống thuyền, gió trên bờ thổi qua, cả người tựa hồ thanh tỉnh không ít.

Hôm nay không có lệnh giới nghiêm, lúc này trên bờ vẫn náo nhiệt như cũ.

Có một đôi vợ chồng đang bán đèn hoa sen, rao hàng nói: "Bán đèn hoa đây, thả xuống sông là có thể ước nguyện!"

Trên bờ sông, có một vài dân chúng đang thả đèn hoa sen.

Dung Chiêu đi qua, lấy ra bạc vụn,"Cho ta một cái."

Nữ tử sảng khoái đáp ứng, lúc nhận tiền thấy rõ bộ dáng của cô, lúc này lắc đầu,"Dung thế tử! Là Dung thế tử! Đèn hoa sen này tặng cho ngài, không, không cần tiền."

Nữ tử dường như rất kích động, trong mắt là kinh hỉ xen lẫn cảm kích, nói năng lộn xộn.

Dung Chiêu trong lúc vô tình đã giúp đỡ rất nhiều người.

Mà bọn họ luôn ghi lòng tạc dạ công ơn của Dung thế tử.

Dung Chiêu khoát tay, không thu lại tiền, chỉ cười nói: "Mua đồ trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa."

"Nhiều rồi ạ."

"Không cần thối."

Dung Chiêu đã bước nhanh tới bờ sông.

Mấy người Bùi Thừa Quyết tò mò đi theo cô, nhìn cô ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng hỏa chiết tử đốt đèn hoa sen.

Quan Mộng Sinh trừng to mắt: "A Chiêu, ngươi lại tin tưởng cái này sao?"

Dung Chiêu cũng không quay đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, thành kính đặt chiếc đèn hoa sen xuống nước, bởi vì uống say, giọng của cô có chút khàn khàn: "Nguyện vọng quá mức mãnh liệt, ta cái gì cũng tin."

Lời vừa dứt, tay cô nhẹ nhàng mở ra.

Đèn hoa sen theo nước sông trôi xa, cô vẫn dõi mắt nhìn ngọn đèn kia, sườn mặt dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối.

Bùi Khâm đứng sau lưng cô, thấp giọng nói: "A Chiêu, nguyện vọng của ngươi là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-511.html.]

Đại khái là đã say đại khái là tối nay mọi người quá đơn giản. Đại khái là sáu người Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn, Bùi Khâm, Quan Mộng Sinh, Trương Nhị và Trương Tam đều là người cô có thể yên tâm...

Dung Chiêu nhìn đèn hoa sen trôi xa, thì thào: "Cầu cho người thân và bằng hữu của ta đều ở đây, cầu cho năm tháng tốt đẹp còn mãi, cầu cho trời yên sông lặng, cầu cho bách tính an cư, cầu cho người người sinh ra bình đẳng."

Đằng sau, mấy người trong cơn say thoáng chốc tỉnh táo.

Năm nguyện vọng, hai nguyện vọng trước là cầu cho tất cả bọn họ, hai nguyện vọng giữa là lý tưởng của Dung Chiêu, nguyện vọng cuối cùng...

Bùi Quan Sơn quát to một tiếng: "A Chiêu! Đừng nói bậy!"

Hắn quát Dung Chiêu nhưng lại nhìn chằm chằm Bùi Khâm.

Nhưng Bùi Khâm so với hắn còn khẩn trương hơn, hắn hô hấp dồn dập, theo bản năng xoay người nhìn lướt qua những người đằng sau, ánh mắt sắc bén: "A Chiêu uống say, say rượu nói bậy mà thôi."

Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy, qua tối nay, ai nói gì cũng sẽ không thừa nhận."

Bùi Khâm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Trường Hành và Trương Trường Ngôn cũng có phản ứng tương tự.

Quan Mộng Sinh vẫn còn mơ hồ, khiếp sợ bởi lời nói của Dung Chiêu, hắn thì thào: "A Chiêu, nguyện vọng này của ngươi đúng là hùng vĩ, khó có thể..."

"Câm miệng!" Trương Trường Ngôn lạnh lùng nói.

Quan Mộng Sinh lập tức che miệng.

Dung Chiêu ở bên bờ sông chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía bọn họ.

Cô nhẹ nhàng cười nói: "Là ta nói bậy, uống say rồi."

Quan Mộng Sinh khoát tay, không để tâm nói: "Yên tâm, chỉ là say rượu mê sảng, chúng ta sẽ không nói ra ngoài."

Dung Chiêu nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bùi Khâm, Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn đều là người thông minh, ba người nhìn cô thật sâu.

Trong miệng cô nói uống say, nhưng đứng ở nơi đó sống lưng thẳng tắp như tùng bách, đôi mắt sâu không thấy đáy, mi tâm một nốt ruồi son, làm cho cô có vẻ cao không thể với tới. Rốt cuộc phải có tư tưởng như thế nào mới có thể có nguyện vọng như vậy?

Giờ khắc này, bọn họ giống như lần đầu tiên quen biết cô, rồi lại giống như nhận ra... Cô vẫn như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi