Đây chính là A Chiêu, An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu....
Mười sáu tháng giêng.
Sau trận say rượu vào tết nguyên tiêu, Dung Chiêu lại lao đầu bận rộn.
Mười sáu tháng giêng là ngày Vân Dung công phường chính thức tuyển người!
Những người muốn tìm một nghề nghiệp mưu sinh đã sớm chờ ở cửa Vân Dung công phường, vẻ mặt thấp thỏm.
Thím Phương lẩm bẩm: "Cũng không biết Vân Dung công phường tuyển bao nhiêu người, ta tay nghề kém cỏi, không biết bọn họ có cần hay không..."
Cô nương bên cạnh nghe được, trấn an cười cười: "Ta may vá cũng rất bình thường, không sợ, không cần thì xem như đi một chuyến, không sao."
Thím Phương vẫn rất lo lắng, nhìn chung quanh đếm một lúc, có gần trăm người!
Bà lại càng cảm thấy mình không được chọn, tâm trạng trở nên bất an.
Kỳ thật cô nương nọ cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn thấp giọng an ủi: "Đừng lo, lát nữa sẽ biết có được chọn hay không, trên báo nói sẽ tuyển rất nhiều người."
"Nhưng người ở đây cũng rất nhiều." Thím Phương thở dài.
Lúc này, cửa lớn Vân Dung công phường mở ra.
Đặng Thường Nam cùng Dung Hương Tích đi ra, thoáng chốc tất cả mọi người an tĩnh, thấp thỏm lại khẩn trương nhìn bọn họ.
Dung Hương Tích cười nhìn Đặng Thường Nam.
Đặng Thường Nam gật đầu, sau đó cất tiếng nói: "Vân Dung công phường hôm nay tuyển người, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, có thể chịu khổ, biết thêu thùa đơn giản, nhân phẩm đoan chính là được."
Người phía dưới cả kinh.
Thế mà không yêu cầu tay nghề tốt?!
Yêu cầu này của Vân Dung công phường cơ hồ là tất cả nữ tử tới ứng tuyển đều có thể thỏa mãn, nhưng cũng không làm cho người ta thả lỏng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương.
Yêu cầu càng thấp, cạnh tranh càng khốc liệt.
Đặng Thường Nam: "Ngoài ra bởi vì Vân Dung Phường chú trọng chất lượng, cho nên tiền lương mỗi tháng một lượng bạc, nếu làm việc đều đặn còn có tiền thưởng, mỗi tháng bình chọn ba nhân viên ưu tú nhất cho thêm năm đồng tiền thưởng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-512.html.]
Thím Phương: "II"
Một lượng bạc đối với nữ tử mà nói đã phi thường khó có được, nếu thưởng bạc, còn có thể tăng thêm gần hai lượng bạc!
Tiền lương như vậy thật sự quá hiếm thấy.
Thím Phương kinh hỉ, nhưng lập tức lại mơ hồ lo lắng.
Tiền lương cao như vậy, chỉ sợ một vài nữ tử am hiểu thêu thùa cũng sẽ đến, chẳng phải là càng không có khả năng chọn mình?
Người như mình làm sao có thể lấy được tiền lương cao như thế?
Thím Phương rất lo lắng, lại nhìn tiểu nương tử bên cạnh, tiểu nương tử vốn coi như trầm ổn, lúc này cũng lo lắng theo, ánh mắt thấp thỏm bất an.
Bà thở dài, giơ tay vỗ vỗ tiểu nương tử.
Hai người đều cảm thấy mình không được chọn, thất vọng dựa vào nhau.
Nhưng Đặng Thường Nam ở phía trước cao giọng nói: "Vân Dung công phường tuyển nhóm nhân viên đầu tiên, một trăm người."
Thím Phương: "!II"
Bà lại mở to hai mắt, nữ lang bên cạnh cũng mở to hai mắt.
Chỗ này của bọn họ tuy rằng nhiều người, nhưng Vân Dung công phường lại muốn một trăm người, những người xếp hàng tuyệt đối không đủ một trăm người, hơn nữa bọn họ cũng chắc chắn không phải hai người kém nhất.
Hai người kích động liếc nhau, khó nén hưng phấn.
Người phía trước cũng xôn xao, ai nấy đều khó tin.
Có một nữ tử cẩn thận hỏi lại: "Thật sự tuyển một trăm người sao?"
Dung Hương Tích cất giọng cười nói: "Công xưởng Vân Dung ở kinh thành hiện giờ mới thành lập, chỉ vừa mới xây xong một bộ phận, quả thật chỉ cần một trăm người, nhưng phía sau còn đang mở rộng, chờ các ngươi thuần thục là có thể tuyển thêm người."
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.
Bọn họ không cảm thấy một trăm người là ít, rõ ràng là cảm thấy quá nhiều! Nhưng nghe ý tứ của Vân Dung công phường, về sau không đơn thuần là một trăm người, bọn họ có thể sẽ tuyển nhiều hơn.
Tất cả mọi người đều rất sốc.
Đặng Thường Nam hạ giọng: "Dung Chiêu thuyết phục hoàng hậu và chúng ta liên thủ xây dựng Vân Dung công phường này, bản thân cũng không chỉ vì sinh ý, mà còn là vì để cho nữ tử cực khổ trong thiên hạ có được công ăn việc làm."